“Tại sao bây giờ mới nói cho ta? Bây giờ nó sao rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, bị mất máu khả nhiều nhưng cũng đã được truyền kịp thời, bây giờ thằng nhóc đang nằm hồi sức”
“Ôi trời ơi! Sao lại bị cái đức hạnh này. Được rồi ta và Bác Âu sẽ bay về nước sớm, nhờ cháu trông nom nó hộ ta”
“Vâng ạ”
Nói xong Âu phu nhân nhanh chóng cúp máy. Châu Ái Nghi tay cầm điện thoại, nhìn vào màn hình chằm chằm, cô ngẫm nghĩ lại lời nói của Lạc Ân Nghiên, ánh mắt mông lung nhìn lên chàng trai đang nằm bất động trên giường. Bây giờ cô mới nhận ra rằng Lạc Ân Nghiên đã biết tất cả, thậm chí còn biết luôn cả việc của công ty, nhưng trông có vẻ cô ấy không biết Âu Thành Triệu cũng giúp một phần, chỉ nghĩ rằng Châu Ái Nghi là người làm hết tất cả.
Đang chìm trong cảm xúc riêng tư thì cửa phòng mở ra, Phong Lãnh Thiên cầm hai hộp cháo nóng hổi tiến vào cùng Nguyên Ngọc Dương. Anh để hai hộp cháo lên tủ kế bên giường, nhẹ nhàng mở ra một hộp đưa cho Châu Ái Nghi ôn nhu nói.
“Em ăn cháo đi rồi mới có sức để trông cậu ấy”
“Cảm ơn anh”
Châu Ái Nghi cầm hộp cháo từ tay anh, từng muỗng đưa lên miệng húp.
Nguyên Ngọc Dương và Phong Lãnh Thiên ở lại phòng bệnh cũng hơn một tiếng, sau đó nghe Châu Ái Nghi khuyên, nên cũng quay về.
Trong phòng chỉ còn Châu Ái Nghi, cô đi lại tắt đi bóng đèn sáng chói. Vì phòng đặc biệt nên rất rộng, nó cũng có một chiếc giường nhỏ ở góc tường để cho người thân nghỉ ngơi, cô đi lại đặt chiếc lưng nhức mỏi xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tưởng chừng như lúc này sẽ không có ai đến nữa. Nhưng cửa phòng lại vang lên một tiếng mở ra lần nữa, một cô gái vóc dáng thanh mảnh bước vào, trên người cô mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi màu nâu, ở dưới là váy dài tới bắp chân màu kem.
Lạc Ân Nghiên rón rén từng bước đi vào, cô nhìn người thanh niên băng bó đầu đang nằm trên giường. Thấy cảnh này, đôi mắt cô rũ xuống buồn rầu, không biết đang suy nghĩ gì, Lạc Ân Nghiên đi lại kéo cái ghế ra ngồi kế bên giường.
Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt đôi mày đậm nghiệm nghị, sau đó vuốt nhẹ nhàng đôi má sần sùi có lẽ vì té của cậu.
Cô nghĩ thầm tự trách bản thân, nếu lúc đó cô không đi ra khỏi phòng bao, không gặp, không nói chuyện với Phong Lãnh Thiên thì có lẽ cậu cũng không vì ghen mà băng qua đường bất chấp như vậy. Lạc Ân Nghiên cắn môi, kiềm nén cơn xúc động muốn khóc của mình.
Ngồi một lúc, nhìn ngắm cậu đủ lâu thì cô liền đứng lên, không nói gì quay người đi ra khỏi phòng bệnh tối om, chỉ có vài ánh đèn bên ngoài đường phố tấp nập.
– ————-
Âu Thành Triệu nằm trên giường, ngón tay cái giật giật song đôi mắt mơ màng mở ra. Cậu nhìn lên trần nhà trắng xa lạ, mùi bệnh viện sộc thẳng vào mũi khiến cậu không kiềm được nhíu mày vài cái.
Giọng nói có chút khàn khàn, thầm thì gọi tên ai đó.
“Chị…chị Ân Nghiên…” Vừa gọi cậu vừa đưa đôi mắt không nhìn rõ của mình nhìn xung quanh.
Châu Ái Nghi mở cửa bước vào, tay cầm vài bịch trái cây, thấy cậu tỉnh dậy cô liền chạy lại gấp gáp hỏi han.
“Em tỉnh rồi à? Có thấy đau hay khó chịu ở đâu không?”
“Ân Nghiên…Ân Nghiên…”
“Sao? Em nói gì?” Nghe không rõ nên Châu Ái Nghi đưa sát tai vào gần miệng mấp máy của cậu.
Lúc cô đã nghe rõ rồi thì gương mặt lạnh nhạt, trầm xuống.
“Em còn nhắc đến cô ta? Làm em ra nông nỗi này nhưng cả tối hôm qua cũng không vào thăm lấy em một lần? Còn nhớ đến nữa à?”
Sực nhớ ra gì đó, Châu Ái Nghi lại âm thầm cười đểu.
“Mà sao lại nhớ đến cô ta vậy? Chả phải…”
Chuẩn bị nói hết câu thì cô thấy Âu Thành Triệu muốn chống người ngồi dậy, Châu Ái Nghi chân tay luống cuống, nhanh nhẹn cầm cái gối kê vào giường đỡ cậu lên. Âu Thành Triệu còn cảm giác ê ẩm ở xương sường nên nheo mày lại đau đớn.
Cậu lần mò gì đó trong túi, không thấy nên liền quay qua hỏi.
“Điện thoại của em đâu?”
Châu Ái Nghi nghe thế liền lấy từ trong túi xách của mình một cái điện thoại đã bị nứt nhẹ trên màn hình rồi đưa cho cậu.
“Vừa tỉnh dậy tính gọi ai?”
Cậu không trả lời, chỉ chậm chạp bấm thao tác mở màn hình lên. Cứ nghĩ Lạc Ân Nghiên sẽ nhắn tin hay gọi điện gì đó cho cậu, nhưng hy vọng làm gì để rồi thất vọng, cậu trầm mặc nhìn lên màn hình trống không, không một lời nhắn. Trong lòng cười thầm, có vẻ như lần này cô tính bỏ lơ cậu, hôm qua cậu vẫn còn nhớ hai chữ chia tay gì đó phát ra từ miệng cô, không lẽ…không lẽ cô có ý định chia tay?
“Lạc Ân Nghiên đã biết chuyện hai chúng ta là chị em rồi”
Giọng Châu Ái Nghi vang lên bất ngờ làm Âu Thành Triệu nghe xong bỗng chốc cứng đờ như một tản đá. Đôi môi có chút tái nhợt, mắt ngước lên không tin nhìn Châu Ái Nghi. Cậu không biết trong lòng tràn ngập cảm xúc gì. Lo sợ sao? Nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, cậu cũng đã suy nghĩ trong lòng, đã chuẩn bị tinh thần sẵn khi Lạc Ân Nghiên biết chuyện, nhưng cậu cũng không ngờ cô lại biết nhanh đến vậy.
Không lẽ đây chính là lý do cô muốn chia tay? Nhưng cậu đếch quan tâm cô vì lý do gì, muốn chia tay sao? Mơ đi.
Để đến khi Âu Thành Triệu cậu chơi đủ chán sẽ tự buông tha cho cô. Còn bây giờ muốn nói chia tay với cậu à? Còn lâu.
“Cô ấy có nói gì chị không?” Cậu nhàn nhạt hỏi.
“Không có, chỉ hăm doạ vào câu về việc công ty”
“Cô ấy biết luôn cả việc công ty rồi à?”
“Ừm…nhưng cô ta không biết em giúp đỡ chị”
“Vậy thì tốt”
Âu Thành Triệu thở ra một hơi lạnh lùng, nhắm mắt đầu dựa vào thành giường.
“Vậy bây giờ em tính làm sao?”
“Em chưa biết, cứ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi dỗ cô ấy vài câu. Chắc sẽ ổn thôi”