“Chậc anh trẻ thật táo bạo, em rất thích” Dứt lời cô nhón chân lên hôn vào má cậu.
Âu Thành Triệu không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang động tình trước mặt.
Hai người đi vào ghế sofa ngồi, hai ly rượu đã được rót sẵn từ bao giờ. Âu Thành Triệu từ tốn cầm lên đưa cho La Ly một ly, cùng lúc đó cậu hôn vào môi cô một cái nhẹ, giọng nói trầm thấp làm say mê lòng người cất lên.
“Uống đi em, rượu rất ngon đó”
Được cậu nịnh nọt, La Ly không suy nghĩ nhiều liền đưa lên một hơi uống cạn sạch song cũng không quên liếm môi khiêu khích một cái. Âu Thành Triệu thấy cô uống hết thì nhếch lên một nụ cười hài lòng, tay cầm ly rượu nhâm nhi từng chút.
“Em uống xong rồi, chắc chúng ta lâm trận được rồi nhỉ?”
“Khoan đã…anh là một người rất thích cảm giác mạnh. Muốn chơi đùa cùng em một lát, em bịt mắt lại đi, hữm?”
La Ly cười ngọt ngào.
“Không ngờ anh trẻ lại có sở thích biến thái như vậy đấy”
Âu Thành Triệu tặc lưỡi một cái không nói, tay cầm một cái khăn đỏ nhẹ nhàng bao chùm lấy đôi mắt của La Ly. Cô đang trong trạng thái vô cùng nôn nóng, không hề quan tâm, cũng không cần biết hành động tiếp theo của cậu là gì, chỉ ngồi im như một món đồ chơi mặc kệ sự tiêu khiển chờ đợi cái vui mới đến với mình.
Lúc này, La Ly bỗng nhiên cảm thấy trong người có gì đó lâng lâng, cơ thể cô như một ngọn lửa bùng cháy, trên da thịt cảm thấy ngứa ngáy như hàng trăm con kiến đang bò lổm nhổm. Thấy sự khác thường này cô mới lên tiếng.
“Anh trẻ, anh bỏ thuốc em sao?”
“Đúng vậy, anh sợ em lần đầu tiên sẽ bị đau, với lại có thuốc vào chúng ta sẽ dã chiến kịch liệt hơn”
“Ừm…em khó chịu quá anh mau tới đây đi” Giờ phút này La Ly chỉ mong một người con trai đến thoả mãn mình, cái khó chịu đang dần lấp đi cả tâm trí cô, La Ly không phân biệt được cái gì nữa, vô thức cởi phăng đi cái khăn tắm trên cơ thể mình.
Âu Thành Triệu nhìn hành động này nhíu mày một cái nhẹ. Cậu đem cô đẩy lên cái giường khách sạn to lớn, La Ly bị đẩy xuống thì tâng người lên vài cái. Áp cơ thể cường trán xuống cơ thể La Ly, Âu Thành Triệu thì thầm vào tai cô một giọng nói trầm ấm.
“Được rồi, chúng ta lên giường thôi. Anh là một người không thích nói chuyện khi làm nên em cũng đừng hỏi nhiều”
“Ừm…ừm anh mau tới đây đi”
“Đợi anh cởi đồ nhé”
Dứt lời Âu Thành Triệu đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ nhìn xuống thân thể đang uốn oắn như rắn nước trên giường. Cậu quay người ra phía cửa phòng, cánh cửa vừa mở một người đàn ông trưởng thành bước vào, trên người mặc một bộ âu phục màu đen than. Khuôn mặt đứng đắn nghiêm nghị, mắt liếc nhìn Âu Thành Triệu thở ra một hơi dài quyến rũ.
“Quà mày tặng tao sao?”
“Đúng rồi, cô ta sắp chịu hết nỗi rồi đó vô chơi ẻm đi”
Người thanh niên liếc nhìn vào bên trong một cái, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu ngả ngớn.
“Xinh đẹp như vậy mà bỏ sao? Uổng quá”
“Bởi vậy tao mới cho mày đấy, uổng thì chơi đi”
“Anh Thành Triệu” Giọng nói đầy dục vọng của La Ly từ bên trong vọng ra.
Âu Thành Triệu lạnh lùng liếc nhìn một cái, vỗ vai thằng bạn trí cốt của mình rồi nói.
“Đi trước, chơi vui vẻ, xong thì nhớ rời đi sớm đừng để cô ta thấy mày. không thì hỏng hết”
Nói xong không đợi người thanh niên trả lời cậu liền quay đi, tay đi đút túi quần bước đi một cách thong dong thoải mái.
Chàng trai đứng nhìn theo bóng lưng dần khuất của Âu Thành Triệu, môi nhếch lên một độ cong hoàn mĩ rồi nhanh chóng đi vào phòng. Một tiếng tách vang lên, cửa phòng bị khoá lại từ một thế lực bên trong.
Âu Thành Triệu lái chiếc xe của mình rời khỏi hầm khách sạn. Tay cầm lấy điện thoại mở lên, mười một giờ khuya, Âu Thành Triệu thầm nghĩ chắc hẳn giờ này cô đã ngủ. Nghĩ tới cảnh cô cười nói với Phong Lãnh Thiên ban chiều, cảm thấy một cổ tức giận bùng lên, tay nắm chặt vô lăng đến nổi cả gần xanh, đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm về phía trước. Không nhanh không chậm cậu nhấn chân ga tăng tốc, tiếng động cơ gầm rú vang dội giữa trời đêm vắng lặng.
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường màu hồng nhạt một cô gái với mái tóc dài màu nâu nhạt được xoã tung bay trên cái gối cùng màu. Lạc Ân Nghiên mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, để lộ một tấm lưng trắng mịn không tì vết. Giờ này cô đang chìm trong giấc ngủ sâu, tay đang ôm lấy một cái gối ôm màu hồng, hàng mi dài cụp xuống, cái môi đỏ đỏ hồng hồng, cùng với ánh đèn bên ngoài thành phố chiếu vào làm nổi lên vẻ đẹp khí chất quyến rũ như một cô công chúa.
Tạch.
Tiếng cánh cửa phòng mở ra, Âu Thành Triệu một thân chỉnh tề bước vào, không chần chừ mắt liền nhìn vào tấm lưng đang quay đi của Lạc Ân Nghiên. Tiếng dép lê xào xạc va chạm với nền gỗ vang lên một tiếng động trong không khí yên lặng, mặc dù vậy cô gái trên giường vẫn không bị đánh thức. Cái nệm bên cạnh bị lún xuống một cái, Âu Thành Triệu đặt tay lên bắp tay nhỏ bé của cô, cậu cúi đầu xuống hôn lên bờ vai thanh mảnh, từng nụ hôn kéo dài lên cái má mềm mại. Cái lưỡi ướt át đỏ đỏ của cậu đưa ra liếm nhẹ vào vành tai nhạy cảm. Lạc Ân Nghiên nhíu mày một cái, cổ hơi co rút lại, tưởng cô tỉnh dậy Âu Thành Triệu dừng lại hành động của mình một tí, mắt nhìn xem động tác tiếp theo của Lạc Ân Nghiên. Nhưng cô gái vừa mới cử động bây giờ lại lăn ra ngủ ngon lành, một bộ dạng không hề đề phòng.
Thấy thế cậu vang lên một tiếng cười thâm sâu, liếm cái môi đỏ hơi hé hé ra của cô rồi đứng dậy từng bước đi vào phòng tắm.