La Ly đưa điếu thuốc cho cậu. Âu Thành Triệu nhận lấy không chần chừ vứt xuống đất dẵm lên.
“Sao thế, chê em sao?”
“Không có, chỉ là đã hút hết phần ngon rồi”
La Ly cười trừ không để ý nói tiếp.
“Anh trẻ đã có người yêu rồi phải làm sao bây giờ nhỉ? Cướp được không?”
Cậu mỉm cười, mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.
“Cướp làm chi, anh thích em mà”
“Lời đàn ông thật là không thể tin tưởng được. Phụ nữ có tính đố kị rất cao, cái gì mình muốn cũng phải dành bằng được, cho dù phải dùng thủ đoạn cao tay tới đâu đi nữa!”
“Cao tay, nhưng đừng tới giới hạn của anh chứ. Không nên ức hiếp Ân Nghiên”
Nghe được ý tứ muốn bảo vệ Lạc Ân Nghiên của cậu, trong lòng cô càng tức tối hơn.
“Bảo vệ vậy sao? Thích cô ấy à?”
“Nào có, anh thích em mà” Dứt lời cậu hôn lên môi La Ly. Cô cũng bất ngờ vòng tay lên đáp lại cậu.
Trong ánh mắt đào hoa ấy âm thầm cảm thấy chán ghét liền đẩy La Ly ra bóp vào bờ m*ng căng tròn, giọng nói quyến rũ vang lên.
“Ngoan, không nên để cô ấy nghi ngờ giữa chúng ta có tình ý. Nếu không…sẽ kết thúc hữm? Em có thích anh không?”
“Thích chứ, thích muốn điên rồi”
Âu Thành Triệu nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo, vỗ m*ng La Ly nói tiếp.
“Vào đi, đi lâu cô ấy sẽ nghi ngờ. Anh nói cô ấy là đi gọi nước uống. Nếu cả hai về cùng lúc sẽ không hay lắm”
Nghe vậy La Ly cũng buông Âu Thành Triệu ra hôn vào má cậu một cái, mỉm cười quay đi. Âu Thành Triệu nhìn bóng lưng dần khuất, quay người vào phòng vệ sinh lấy nước chà lên môi và má mình. Chỉnh chu lại bộ dạng nghiêm nghị rồi mới quay người đi vào.
Tránh để Lạc Ân Nghiên nghi ngờ cậu tiến ra quầy đồ ăn gọi một chai rượu rồi mới bước vào.
Lạc Ân Nghiên cùng La Ly đang trò chuyện vui vẻ thì thấy cậu trở về. Miệng không ngừng cười tươi nhìn.
“Em vừa lấy chai rượu, chúng ta nhâm nhi vài ngụm giải khát nhé”
“Tôi còn làm nữa đó, uống vào sẽ không thể tập trung nổi đâu”
“Em sẽ làm giúp chị được không?”
“Cậu làm được sao?”
“Yêu chị nên tất cả đều làm được vì chị”
Trước mặt La Ly mà cậu nói vậy, làm cho khuôn mặt Lạc Ân Nghiên dâng lên một tầng phiếm hồng, cô quay sang nhìn La Ly cười trừ. La Ly cũng nghe thấy điều cậu vừa nói nhìn lại Lạc Ân Nghiên cười thân thiện với cô, giả bộ như không quan tâm. Nhưng thật ra trong lòng cô đang thầm cười nhạo Lạc Ân Nghiên, đôi môi vừa nói lời yêu cô ấy, vài phút trước vừa môi chạm môi với cô. Đúng là một người ngu ngốc, với tính cách này cô có thể dễ dàng cướp lấy thứ mình muốn từ tay Lạc Ân Nghiên một cách dễ dàng.
Lúc này La Ly đứng bậc dậy tiếp nhận chai rượu từ tay Âu Thành Triệu tay vô tình chạm vào ngón tay của cậu nhưng ngoài là một mặt không cảm xúc. Cô hai mắt nâng lên ý cười tự nhiên.
“Chà rượu này rất ngon đó nha. Chị cứ uống đi không sợ làm việc mệt, có Âu Thành Triệu đây rồi mà” Dứt lời La Ly lấy ly rót rượu vào đưa cho hai người họ.
“Nào cụng một cái, coi như chúc mừng sự hợp tác của chị và em nhé”
Ba người cùng nhau giơ lên cụng một cái, mỗi người lại uống một chút.
Kết thúc bữa ăn Âu Thành Triệu nhanh nhẹn đứng dậy nói.
“Để em quẹt thẻ cho. Không cãi!”
Thấy sự kiên quyết của cậu Lạc Ân Nghiên cũng đành ngồi im đợi cậu đi ra tính tiền. La Ly ngồi kế bên chống tay lên cằm vô tình hỏi cô.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Lạc Ân Nghiên quay qua không nghi ngờ gì, thản nhiên trả lời.
“Cũng lâu rồi”
“Lâu rồi sao? Có vẻ cậu ấy rất yêu chị ấy nhỉ!” Ba chữ “Rất yêu chị” được La Ly nhấn mạnh, âm thầm mỉa mai sự ngu ngốc không biết gì của cô. Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không hiểu được ý tứ này, cô vẫn lạc quan mỉm cười gật đầu.
Vài phút sau Âu Thành Triệu quay lại.
“Đi thôi mình về công ty thôi”
Lạc Ân Nghiên quay sang nhìn La Ly hỏi.
“Cô đã kêu tài xế đón mình chưa?”
La Ly nghe cô hỏi vậy lúc này mới sực nhớ, cô nhìn qua Âu Thành Triệu, lúc này cậu đang nhếch mày ra hiệu. La Ly không suy nghĩ trả lời.
“Em kêu rồi chị về trước đi nhé!”
Lạc Ân Nghiêm “ừm” một tiếng nhanh chóng vòng tay Âu Thành Triệu đi ra ngoài. Cậu lại xe đến, mở của giúp cô lên. Vì uống một chút rượu nên hiện giờ cô cũng hơi mơ màng.
“Nhìn chị kìa, mới uống tí rượu đã lả lơi rồi”
Bàn tay to lớn của cậu đưa lên vuốt lấy má cô. Môi tiến tới hôn liên tục vào mặt rồi từ từ lại lướt xuống cần cổ, cậu mút lấy để lại dấu vết đỏ chót hiện lên đó. Có vẻ cậu rất thích hôn chỗ này, dấu vết này chưa hết liền sẽ có dấu vết khác hiện lên, như muốn khẳng định chủ quyền của mình vậy.
Lạc Ân Nghiên vỗ vào vai đẩy cậu ra.
“Về công ty thôi, chắc tôi cần phải nghỉ một chút để còn làm việc”
“Ừm”
Âu Thành Triệu biểu tình nuối tiếc tách khỏi người cô nhanh chóng lái xe về công ty. Tới nơi, Âu Thành Triệu xuống xe vòng về bên kia mở cửa cho cô, cậu ôm lấy cái eo nhỏ đặt lên môi một nụ hôn, ôn nhu nói.
“Chị vào đi nhé, em có việc phải đi trước. Chiều em sẽ đến đón chị”
“Ừm”
Song cậu ôm lấy Lạc Ân Nghiên lại đặt lên một nụ hôn tạm biệt. Không quên thì thầm nhỏ vào tai “Em yêu chị”. Cô mỉm cười không nói vẫy tay tạm biệt cậu rồi nhanh chóng quay người đi vào.
Bộ dạng tươi cười vừa nãy trên mặt cậu đã hoàn toàn biến mất. Âu Thành Triệu lên xe khởi động, tiếng động cơ gầm lên một hồi dài, chiếc xe lăn bánh quay đầu về phía hướng nhà hàng khi nãy