Vừa dứt câu một dòng nước bắn ra, bắn cả lên tay cậu. Lạc Ân Nghiên cất tiếng khóc, thật là xấu hổ, lần đầu tiên cô bị làm đến chật vật bắn nước như vậy, cô ngồi dậy đánh vào người cậu hai cái chút giận. Âu Thành Triệu thấy cô giận dỗi khóc như vậy cũng không quan tâm, ôm lấy cô không ngừng hôn tới tấp vào môi rồi cổ, để lại những dấu vết đỏ chót chói mắt. Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa sẽ nhẹ nhàng được không?”
Nước mắt ngắn nước mắt dài liên tục rơi xuống, liền bị cậu nhanh nhẹn liếm hết. Lạc Ân Nghiên vẫn không ngừng đánh lên vai cậu, Âu Thành Triệu vẫn mặc kệ để cho cô chút giận, có lẽ không kiềm được cậu hơi mạnh bạo với cô chắc là có chút đau đi.
“Ngoan nằm xuống em kiểm tra cho chị có bị thương không nhé. Xin lỗi em hơi mất kiềm chế”
Đẩy nhẹ, cậu đặt Lạc Ân Nghiên từ từ nằm xuống cô cũng phối hợp nghe lời để cho cậu kiểm tra. Âu Thành Triệu dùng ngón cái vuốt nhẹ lên nơi bí ẩn đó, mắt nhìn chằm chằm kiểm tra. Có vẻ mạnh quá nên chỗ này hơi đỏ một chút, cảm thấy có lỗi cậu lại liên tục xin lỗi cô.
“Em xin lỗi, em xin lỗi nhé, em xin lỗi được không?”
Thấy dáng vẻ này của cậu cô không khỏi bật cười, vốn dĩ muốn chọc cậu một chút thôi nhưng cậu lại không ngừng xin lỗi này khiến cô có một chút thấy tội nghiệp. Lạc Ân Nghiên không nói chỉ lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu.
“Không sao”
Ngón tay Âu Thành Triệu vẫn không nhừng vuốt lên xuống bên ngoài, muốn giảm cảm giác đau đớn cho cô. Nhưng sự thật là cô không đau mà còn cảm thấy sung sướng nữa là đằng khác, mặc kệ cậu cô nhắm mắt lại hưởng thụ. Bỗng nhiên một lúc sau cô cảm thấy phía dưới ươn ướt lại mát mát liền mở mắt ra nhìn. Lạc Ân Nghiên bất ngờ, cái đầu nhỏ của cậu đang vùi vào hai chân cô không ngừng l*** láp, nhanh chóng dùng hai tay của mình đẩy cậu ra ngăn cản hành động này lại nhưng vô ích. Cô từ tốn nói.
“Triệu…chỗ đó không được…không sạch”
Âu Thành Triệu hoàn toàn bỏ lời cô ngoài tai, vẫn điên cuồng thưởng thức chỗ đó. Thấy cậu như vậy cô cũng bất lực tòng tâm, nhưng cảm giác này thật sự là không tồi đi rất thích. Nếu cậu không chịu nghe lời thì cô cũng đành theo tiết tấu cảm giác này vậy.
Cậu m*t mát cánh hoa ngọt ngào, tay cũng không quên bóp nhẹ vào phía dưới đùi cô. Tai vẫn không ngừng nghe thấy tiếng r*n bên trên. Dòng nước ấm áp liên tục chảy ra đều được cậu nuốt hết, rất ngọt. Đây cũng là lần đầu cậu thử cảm giác này, cứ tưởng là ghê tởm chán ghét nhưng không, nó hoàn toàn kích thích lên đại não của cậu khiến cậu không thể ngưng được mà liên tục m*t mát.
Một lúc sau, Lạc Ân Nghiên lại đến cực hạn một lần nữa. Hôm nay cô đã lên tận hai lần rồi, chưa bắt đầu vào trận nhưng Lạc Ân Nghiên đã cảm thấy thân thể rã rời chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi. Nhìn thấy đôi mắt lim dim sắp ngủ của cô Âu Thành Triệu liền nhanh chóng ngồi dậy tay cầm lấy tiểu Thành Triệu vuốt lên vuốt xuống rồi đặt lên chà sát vào cánh hoa ấy từ từ đưa vào. Nhận thấy được cảm giác bị nới rộng Lạc Ân Nghiên “ưm” lên một tiếng, đồng thời lúc đó Âu Thành Triệu cũng vang lên một tiếng thoả mãn. Đúng là sự chặt khít này vẫn luôn hấp dẫn cậu, khiến cho cậu lạc lối trong tội lỗi dục vọng.
Âu Thành Triệu bắt đầu luận động điên cuồng. Tay chống lên giường gân nổi lên như một sợi dây leo quấn quanh cánh tay của cậu. Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nhắm mắt của cô. Môi Lạc Ân Nghiên hé nhẹ ra.
“Ư…ư…hưm”
Âu Thành Triệu cúi xuống li*m vào môi cô nhẹ nhàng. Phía dưới không ngừng ra vào, tay cũng không bỏ quên gò bông hồng hào đó liền đưa tay lên nắn bóp thành đủ loại hình dạng. Mặc dù cô đã hết sức không nhiệt tình giống như lúc nãy nữa, chỉ nằm im lìm phát tiếng thôi nhưng cậu vẫn rất thích thú, cảm giác mãnh liệt không ngừng trỗi dậy. Nhận thấy bản thân mình sắp thăng hoa, Âu Thành Triệu liền tăng tốc chạy nước rút, miệng không ngừng gọi tên cô.
“Ư…Ân Nghiên…chị Ân Nghiên”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên đầy thoả mãn thích thú. Âu Thành Triệu ra, cậu thở dốc nằm sấp lên người cô, lúc này Lạc Ân Nghiên hoàn toàn bất tỉnh cô thật sự đã chìm trong giấc ngủ say rồi. Nằm an tĩnh bản thân lại một lúc lâu, cậu ngồi dậy giọng nói dịu dàng gọi cô.
“Ân Nghiên…dậy đi tắm rồi ngủ được không…tắm cho dễ chịu nhé”
Cô “ưm” lên một tiếng rồi lại lăn ra ngủ, Âu Thành Triệu bất lực chỉ đành vác cái thân nhỏ bé này của cô vào phòng tắm. Cậu để cả hai vào bồn tắm rồi xả nước ấm ra, lấy một ít xà phòng xoa lên người cả hai, tay cũng từ từ đút vào lấy tinh hoa của mình ra. Để ở trong thì sẽ mang thai, cậu không thể để cô mang thai lúc này được sẽ phá hỏng tất cả.
Mười phút sau, Âu Thành Triệu bế cô ra bên ngoài, cậu không để cô mặc gì mà chỉ đặt lên giường rồi chui vào chiếc chăn ấm. Để hai thân thể hoàn toàn sáp lại sưởi ấm cho nhau, chỉ có cảm giác này mới khiến cậu có thể ngủ ngon được. Khuôn mặt an tĩnh theo thói quen vùi vào hõm cổ cô rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.