Kim Đan kỳ à, Thanh Hoa Quân là Hóa Thần kỳ, cao hơn cô một cấp bậc, là tiệm cận lớn bằng trời đó.
Lúc đó khi đối mặt với Thanh Hoa Quân lại còn yếu ớt chưa đủ lông đủ cánh thực lực chưa được như bây giờ nữa, chẳng trách bị chà đạp thảm như vậy.
Kim Đan kỳ chắc chắn không địch nổi người cha ma tướng kia rồi, hay là đợi tu luyện tiếp rồi nói sau vậy.
Cấm chế này chắc chắn phải giải trừ, bởi vì ý niệm của người cha ma tộc chính là hủy diệt cô.
“Cô phải về ma tộc sao?” Thanh Việt hỏi.
Ninh Thư khoát tay áo: “Thực lực của ta bây giờ quá yếu, hay là đợi thực lực mạnh hơn một chút đi.”
“Nhưng cấm chế của cô cứ cách một khoảng thời gian lại phát tác.” Thanh Việt nhíu mày.
Ninh Thư không để ý lắm: “Không sao.”
Cấm chế này cách một khoảng thời gian lại phát tác, thời gian đau đớn cũng không dài, trúng nguyền rủa mới là cái đau đớn nhất, lúc nào cũng đau khắp người, hơn nữa càng ngày càng đau.
Cứ như vậy mà so sánh, cấm chế thật dịu dàng.
“Ta có thể giúp cô.” Thanh Việt nói.
Không có chuyện gì mà tự dưng đối tốt với mình, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm, làm việc mưu sinh, cho cô một nơi ở, còn giúp cô như vậy nữa, đúng là có nguyên nhân mà.
“Tại sao, ta luôn cảm thấy ngươi nhận lầm người, chúng ta không quen biết đâu.” Ninh Thư nhìn Thanh Việt: “Trừ phi ngươi nói cho ta biết tại sao, ta không thể mơ mơ hồ hồ mà tiếp nhận sự trợ giúp của ngươi được.”
Giữa người với người cần phải tương trợ lẫn nhau, nhưng Thanh Việt là một người không biết mạnh tới mức nào, đột nhiên đối tốt với cô như vậy, rất đáng nghi.
Hai người không phải là những người cùng tầng lớp.
Đã từng gặp qua người nào một tay có thể tùy tiện giết chết một con kiến mà lại khách sáo như vậy chưa.
Thanh Việt cười, đưa tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư lập tức che ngực: “Ngươi muốn làm gì, ta nói cho ngươi biết, không cho phép ngươi làm chuyện xằng bậy.”
Thanh Việt nắm lấy cổ áo Ninh Thư, kéo cô lên, xung quanh đột nhiên trở nên rất mơ hồ, Ninh Thư hoa mắt chóng mặt muốn nôn.
Ninh Thư vò đầu, không rõ nhìn xung quanh, bây giờ bọn hắn đã không còn ở trong căn nhà của Thanh Việt nữa rồi, mà đang đứng đối mặt với bức tường thành màu đen.
Xung quanh có người lui tới, những nam nhân này vô cùng anh tuấn, nữ nhân cũng xinh đẹp vô cùng, quyến rũ động lòng người.
Nhìn thấy những người này, trong lòng Ninh Thư hiện lên một từ, ma tộc.
Ma tộc am hiểu tâm lý thủ đoạn mê hoặc người khác, đừng tưởng rằng dáng vẻ ma tộc vô cùng hung dữ, ngược lại còn đẹp hơn loài người rất nhiều.
Chảy dưới dáng vẻ động lòng người kia là dòng máu đen vô cùng tà ác.
Ma tộc không có quan niệm thị phi, không phân thiện ác, không có lễ nghĩa liêm sỉ như loài người, thứ được tôn thờ là sức mạnh, là thực lực.
Ninh Thư giống như bị say xe vậy, buồn nôn gần chết, sao loáng một cái đã đến địa bàn của ma tộc thế này.
Ninh Thư âm thầm mặc niệm Thanh Tâm chú, cảm giác trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Khi những người ma tộc xung quanh nhìn thấy Ninh Thư, bày ra dáng vẻ như nhìn thức ăn vậy, mũi lập tức giật giật, ánh mắt nhanh chóng mang theo một cái nhìn khinh bỉ, rõ ràng là ngửi ra Ninh Thư là con lai của người và ma.
Nhưng khi ma tộc nhìn về phía Thanh Việt, vẻ mặt lại có chút cảnh giác.
Cái quái gì vậy, thực lực yếu thì không có quyền lên tiếng à, chẳng nói chẳng rằng đưa cô đến nơi này, trong lòng Ninh Thư trống rỗng, bây giờ cô vẫn chưa đủ năng lực để mạnh mẽ chống lại người cha ma tộc kia.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Sao ngươi không nói với ta một tiếng, dù sao cũng để ta có chút chuẩn bị về mặt tinh thần chứ.”
“Tại sao cô muốn tiếp tục kéo dài, tình nguyện chịu sự đau đớn của cấm chế, cũng không giải quyết được vấn đề?” Thanh Việt không đồng ý nhìn Ninh Thư.
“Ta có chứng thích kéo dài không được sao.” Ninh Thư thở dài một hơi: “Thật sự là thực lực của ta không được, đợi đến khi thực lực lớn mạnh rồi, sự đau khổ của cấm chế có tính là gì?”
“Ta đã nói ta có thể giúp cô.” Thanh Việt nhìn Ninh Thư, chân thành nói: “Ta có thể giúp cô.”
Ninh Thư cười, gật đầu: “Được, ngươi giúp ta, cho dù nguyên nhân ngươi giúp ta là gì đi chăng nữa thì cũng cảm ơn ngươi.”
Thanh Việt gật đầu, mở kết giới xung quanh Ninh Thư, Ninh Thư nhìn dáng vẻ niệm khẩu quyết của Thanh Việt, thật chẳng giống yêu thú chút nào.
Ninh Thư đứng trong kết giới, chờ Thanh Việt trở về.
Cứ ngồi xếp bằng trong kết giới tu luyện, linh khí đi vào thân thể, bị bàn long kim sắc trong đan điền cắn nuốt.
Ninh Thư nhìn bàn long đang di chuyển trong đan điền, lại suy nghĩ trong lòng, một ngày nào đó nó có thể biến thành một con rồng thực thụ không nhỉ.
Nhưng có lẽ còn xa lắm, bây giờ cô yếu như vậy, cô phải không ngừng tu luyện mới có thể nuôi dưỡng được kình khí, hơn nữa chỉ có trong thế giới tràn đầy linh khí này mới có thể tu luyện được kim long.
Nếu có thể ở trạng thái linh hồn tu luyện ra kim long thì tốt biết bao nhiêu.
Cũng không lâu sau đó, Thanh Việt trở về, trong tay hắn cầm một cái bình ngọc, trong bình là máu đen, hơn nữa máu này dường như đang thiêu đốt vậy.