Muốn giết phân thể của Chủ Thần, không phải không có cách nào làm được, nhưng cái giá phải trả quá lớn. Bây giờ cậu đang ở phó bản bốn sao, lại vì giết một phân thể mà trả cái giá đó cũng không đáng. Cậu cần một thời cơ… một thời cơ có thể giết chết Chủ Thần mà không ảnh hưởng đến phó bản.
Dù không quay đầu lại, Vệ Ách vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí của quỷ vật đang khóa chặt lấy mình.
Cậu thầm biết rõ ——
Chủ Thần làm ra bộ phân thể này, cũng muốn giết cậu.
—— —— —— ——
Bóng núi dày đặc che phủ khe núi hiểm trở, sắc mặt bọn Trần Trình càng lúc càng nghiêm túc, Vệ Ách lạnh lùng lườm họ một cái rồi dời tầm mắt đi. Đám người Trần Trình lập tức như được ân xá.
Trong lòng mọi người vẫn lóe lên một chút kỳ quái —— sau khi vào phó bản, người chơi lấy thân phận là “vật tế của Điền Nam”, thành ra đều mặc trang phục và đeo trang sức của trại dân Điền Nam: Áo batik cổ hẹp màu xanh đậm gần đen, quần ống rộng viền trang trí cùng màu. Người thức dậy trên bè trúc đều ăn mực như vậy.
(*) Batik là một tấm vải truyền thống được tạo ra bằng kỹ thuật nhuộm sáp và in các hoa văn bằng phương pháp thủ công truyền thống.
Chỉ có chàng trai tóc đen dài là mặc hỷ bào đỏ rực.
“Hắn” lên bờ, có thể nhìn rõ bộ trang phục màu đỏ rực rỡ đó, rõ ràng là một bộ trang phục đỏ như máu.
Lúc đầu mọi người còn tưởng đối phương là nhân vật cốt truyện giúp đỡ người chơi bên này, nhưng nhân vật không nên quen biết “người chơi” —— “hắn” không phải nhân vật có quen biết người chơi trong phó bản, chàng trai mặc đồ đỏ đó rõ ràng trực tiếp quen biết “Vệ Ách”, vậy thì hắn không thể nào là nhân vật trong cốt truyện.
Chẳng lẽ là người chơi có đạo cụ đặc biệt à?
Không ai phát hiện, chàng trai đồ đỏ vừa xuất hiện, ý thức của bản thân liền mơ hồ không biết vì sao.
Ý thức mơ hồ này rất nhỏ, bóp méo trong thoáng chốc rồi biến mất.
Giống như có một tồn tại bản năng nào đó chỉ dẫn, khiến người chơi theo bản năng không để cho mình phát hiện ra chỗ quái dị của “hắn”. Trước khi Vệ Ách tới thì Hứa Anh và Hứa Huỳnh tạm thời làm “trinh sát” đã mang về tình huống phía trước ——
“Quặng mỏ?!”
Sau nửa nén hương, đoàn người đứng trước một hang động có quặng mỏ dưới chân núi.
Vệ Ách vừa thấy quặng mỏ này, chợt hiểu vì sao những người chơi “vật tế” sẽ cúng tế ở phía trước.
Bạc và đồng được sản xuất ở Điền Nam, do vị trí xa xôi nên thổ ty làm vua một cõi đã khai thác các mỏ bạc và đồng, không bị triều đình hạn chế nghiêm ngặt như các quan lại ở các quận huyện khác. Tất nhiên muốn khai thác như thế nào thì khai thác như thế đó, từ trước đến nay khai thác mỏ luôn có quy tắc thờ cúng Sơn Thần —— nơi thờ cúng chưa bao giờ quá xa mỏ.
Ca dao cổ quái mà phù thủy hát, thoáng qua trong đầu Vệ Ách:
“Đại vương cười, đại vương gọi, đại vương điều khiển tiều phu bằng đồng.”
“Hổ đầu vàng, bạc đầu heo, hổ vàng phải mời núi bạc.”
Câu đầu dễ hiểu, sáu chữ đầu câu sau nếu dùng trong cúng tế cũng dễ hiểu, nhưng “mời núi bạc” là gì? Tại sao muốn có “hổ vàng” thì phải “mời núi bạc” trước? Vàng, bạc, đồng, chẳng phải hổ vàng đắt hơn à?
Vệ Ách hoài nghi “giáp bạc” có thể mở ra nhánh ẩn, hơn phân nửa có liên quan tới điều này.
Hứa Anh vốn chỉ dẫn mọi người tới xem tình huống.
Không ngờ, mọi người vừa mới tới gần hầm mỏ một chút, tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống vang lên:
[Cốt truyện chính: “Lối đi hẹp của hầm mỏ” đã được kích hoạt!] [—— tiếng cuốc mỏ vang leng keng, nhưng không thấy bạc trắng làm mạ vàng.] [Chúc mừng người chơi đã phát hiện ra phần đầu tiên của lối thoát hiểm —— vải rách thân trần truồng, hầm mỏ tối tăm không ánh mặt trời là cuộc sống của “thợ đào mỏ” dưới sự kiểm soát của thổ ty Điền Nam cả đời! Trước trận động đất, hầm mỏ mà bọn họ đào bằng mồ hôi và máu chính là con đường tắt để các ngài chạy thoát. Vấn đề duy nhất là… các ngài dám vào không?](*) 砂丁: Gốc là Sa Đinh của tác giả, ý chỉ thợ đào mỏ thời xưa nên mình lấy thợ đào mỏ cho gần gũi dễ hiểu hơn.
[Nhiệm vụ: Đi qua hầm mỏ.] [Thời hạn: 12 giờ.] [Gợi ý: Cẩn thận, đừng để bị lạc! đường!]Ngay khi nhiệm vụ hệ thống hiện ra, Trần Trình liền “đệt” một tiếng.
Lúc này ngay cả Giải Nguyên Chân cũng không nhắc nhở cậu ta chú ý ngôn từ.
Các hầm mỏ trước mặt này, tất cả đều là đường hầm đào bằng phương pháp thô sơ —— khi thổ ty Điền Nam khai khoáng hoàn toàn không thèm để ý sự sống của nô lệ thợ mỏ, nước đen đọng lại nhiều nơi trong hầm mỏ, xương cốt lộ ra lờ mờ trong nước. Có lẽ là xác chết của những người thợ mỏ đã chết trong hầm mỏ.
Vào sâu hơn thì càng tối om, chẳng thể nào thấy rõ thứ gì.
Phải vào chốn ma quái này còn phải đi ra ngoài, chẳng khác nào vào mười tám tầng địa ngục.
Nước đọng ở cửa hầm mỏ tí tách rơi xuống, rơi vào đầu sọ lộ ra trên mặt một vũng nước bùn.
Người chơi chuyên viên của đội nòng cốt thì không sao, tuy sắc mặt khó coi vẫn có thể giữ được bình tĩnh, còn bốn người bị ghép ngẫu nhiên là những người chơi bình thường, sắc mặt đã sắp bị tê liệt. Người chơi bị “xương vật tế” bắt được bắp chân trước đó run rẩy đề nghị: “Nếu không chúng ta đi xuôi dòng đi?”
Anh ta vừa dứt lời, Giải Nguyên Chân luôn tốt tính liền hít sâu một hơi, nghiêm túc lắc đầu.
“Không thể đi xuôi dòng, ‘núi gầm’ đến từ nơi đó.”
Người chơi đó vừa nghe “núi gầm”, sắc mặt càng trắng bệch, hai mắt trợn tròn, thiếu điều muốn ngất tại chỗ.
Vệ Ách vung tay, đốt một chồng đuốc ném ra khỏi lỗ trong hầm mỏ, sức ném của cậu mạnh đến nỗi ngọn đuốc rơi ra xa, một quả cầu ánh sáng màu cam nổi lên trong bóng tối. Ánh lửa khẽ đung đưa, nhưng không phải từ ngoài vào trong mà từ trong ra ngoài, xem ra vẫn có không khí lưu thông trong đường hầm.
“Đi.” Cậu ra lệnh ngắn gọn.
Vệ Ách trời sinh lạnh lùng, tóc bạc con ngươi đỏ sẫm, vừa bắt đầu phó bản đã chặn sông, xông vào tháp tên giết người phóng hỏa. Vừa nhìn thì biết ngay là kiểu người hành động quyết đoán không cho phép cãi lại.
Mấy tên người chơi bình thường đối mặt với Giải Nguyên Chân còn có thể run rẩy kéo dài vài câu, cậu vừa lên tiếng lập tức câm như hến. Mặc kệ mọi người có chịu hay không đều phải kiên trì đi vào trong mỏ.
Đường hầm mỏ của Điền Nam thời cổ kém xa so với thế hệ sau này, nhưng để vận chuyển xe mỏ bạc và đồng ra vào, đường hầm chính chứa ba bốn người ra vào vẫn đủ rộng. Một cơn gió rợn người thổi qua hầm mỏ, xương của thợ mỏ khảm sâu vào vách hang. Mọi người đều tự giơ đuốc lên, thần kinh căng thẳng bước đến.
Khi mọi người dần đi sâu hơn, khí âm quỷ dị ngày càng nặng.
Vào hầm mỏ được khoảng một tiếng, tiếng nhắc nhở máy móc lạnh lẽo của hệ thống đột nhiên vang bên tai mọi người:
[Cảnh báo: Người chơi “vật tế” đã ở “Thập Vạn Đại Sơn” hơn một giờ, phong ấn của Sơn Vương đã sinh ra!]Vệ Ách vẫn luôn đi phía sau đội.
Khi lời nhắc của hệ thống vang lên, trong bóng tối, chiếc áo batik màu xanh đậm gần đen dán sát vào cổ Vệ Ách. Ở phần cổ áo khép hờ, làn da vốn không có bất cứ thứ gì, bỗng nhiên lộ ra những đường vân sẫm màu quỷ dị từ trong ra ngoài.
—— hệt như một loại dấu ấn nào đó với “vật tế”.
Chủ Thần vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Ách, sắc mặt hắn bỗng tối sầm ngay lập tức. Vệ Ách vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống thì đã bị hắn kéo qua. Đao Hộ Tát theo bản năng trượt ra khỏi ống tay áo, còn chưa vung ra đã bị bàn tay lạnh buốt của hắn nắm lấy. Ngay sau đó, những ngón tay lạnh lẽo của Chủ Thần ấn vào cổ Vệ Ách —— làn da của thanh niên tóc bạc vốn đã trắng lạnh, trắng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng như tuyết mịn trong bóng tối.
Trên làn da trắng như tuyết ở cổ nổi lên đường vân thâm đen kỳ dị, vô cùng bắt mắt.
“Giờ mày muốn chết à?” Vệ Ách bị hắn bất thình lình siết chặt trong ngực, xiềng xích đỏ rỉ lập tức hiện ra giữa các ngón tay.
Chủ Thần hoàn toàn phớt lờ sát khí của Vệ Ách, ngón tay niết làn da sau gáy cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thần tồi: Vợ tao chỉ có tao mới có thể đánh dấu.
Dấm của ai tôi không nói đâu.