Cận Ngôn bất đắc dĩ ôm người vào bồn tắm giúp anh tắm rửa, từ đầu tới cuối đôi mắt của Chu Thụ cũng không hề mở ra, tùy ý cậu đùa nghịch.
“Đều mệt đến như vậy, còn không chịu lên bờ.” Cận Ngôn thở dài, bắt đầu massage giúp cơ thể của ca ca giảm bớt tê mỏi, “Lần trước sau khi chơi xong thì cả người đau nhức suốt hai ngày, vậy mà lần này liền quên nhanh như vậy.”
Ngoài miệng tuy rằng có chút oán giận, nhưng động tác đều lộ ra kiên nhẫn và ôn nhu, thậm chí có vẻ vô cùng hưởng thụ loại hành vi “hầu hạ chủ tử” thế này.
Cận Ngôn lăn lộn hơn nửa ngày mới có thể đặt lưng xuống giường, cậu thuần thục đưa cánh tay mình vòng xuống cổ của Chu Thụ, ôm người vào lòng.
Chu Thụ trong lúc mơ màng rầm rì hai tiếng, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực của Cận Ngôn rồi an tâm ngủ say.
Bởi vì Cận Ngôn đã dự đoán trước mà làm đủ công tác “giải quyết hậu quả”, cho nên hôm sau Chu Thụ tỉnh lại thì thân thể cũng không có bất luận di chứng gì, bọn họ vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà ra biển câu cá, ngày thứ ba thì đi xem núi lửa thần bí, ngày thứ tư thì tiến vào rừng rậm nguyên thủy, ở giữa một mảnh xanh lục với mây mù lượn lờ mà hít thở nguồn không khí trong lành nhất,…
Thời gian thật sự trôi quá nhanh, chuyến du lịch đến nước A sau hai năm chờ đợi mới đó mà đã yên lặng tiến gần đến kết thúc.
Cận Ngôn tuân thủ hứa hẹn, dẫn Chu Thụ ra biển chơi một lần mô tô nước vào buổi sáng trước khi bọn họ rời đi.
Lại là sáng sớm, lại là quán cà phê quen thuộc.
Vị trí như cũ, món ăn như cũ, hương vị cũng như cũ.
Bọn họ vừa thưởng thức bữa ăn trước khi rời nước A, vừa lên kế hoạch lần tiếp theo đến thăm đất nước này.
Nói xong lời tạm biệt với người quen ở đây, Cận Ngôn ôm Chu Thụ ra quán cà phê, không ngờ khi đi ngang qua WC thì lại gặp được một gương mặt quen thuộc.
“Đoạn Tinh Di?”
“A? Chu Thụ?”
“Thật là trùng hợp a.” Hai người đồng loạt lên tiếng, sau đó ba người nhìn nhau bật cười.
“Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?” Chu Thụ hỏi, “Cách đây không lâu vừa mới cầm kim thưởng, nhanh như vậy đã cho chính mình nghỉ ngơi rồi a, Đoạn ảnh đế.”
Đoạn Tinh Di xua tay cười cười, “Đừng giễu cợt tôi, rõ ràng là cùng một đoàn phim ra tới, nhưng 2 năm sau tôi mới theo kịp bước chân của anh.”
“Cậu… gần đây có khỏe không?” Chu Thụ trên mặt lộ ra một tia lo lắng, “Chuyện kia… tôi cũng có nghe đến.”
Đoạn Tinh Di nghe Chu Thụ hỏi thì lắc đầu, rũ xuống mi mắt, nhưng trong đôi mắt lại là ôn nhu khó có thể che giấu.
Mấy tháng trước, trong lễ trao thưởng, Đoạn Tinh Di bất ngờ công khai tình yêu, nói chính mình chuẩn bị đính hôn cùng một Omega.
Tin tức này không hề nghi ngờ đã lập tức bá chiếm các hot search đứng đầu, bình luận bên dưới đối với hành động của Đoạn Tinh Di cũng là có khen có chê.
Có người duy trì một khang nhiệt huyết của hắn, liền nhất định có người vu tội hắn đây là cố ý giở trò.
Mà những người nói hắn “ngốc” hay “điên” thì cũng không phải số ít, rốt cuộc, một diễn viên vừa mới bước vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp lại đột nhiên công khai yêu đương thì quả thật là một hành động điên rồ.
Chuyện này đến bây giờ vẫn còn ồn ào huyên náo, nói vậy, lần này Đoạn Tinh Di đến đây nghỉ phép có lẽ cũng là vì tránh đi sự chú ý của công chúng.
“Tôi gặp một người, tôi không muốn cô phụ em ấy.”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng Chu Thụ dường như thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt của đối phương có muôn vàn pháo hoa chớp động.
Chu Thụ cũng là nghe được từ chỗ Chu Lệ Lệ, Omega của Đoạn Tinh Di là một trong số các fan đã theo hắn từ rất lâu, ngay từ thời cao trung cũng đã xuất hiện trong các sự kiện tiếp ứng.
Một tai nạn xe cộ đã khiến cậu ấy lâm vào hôn mê suốt mấy năm, đến tận hai năm trước mới tỉnh lại. Không ngờ rằng, vào ngày xuất viện liền may mắn gặp được thần tượng mà chính mình từng theo đuổi khi còn chưa ra khỏi bệnh viện.
Đoạn Tinh Di nói, ngay ánh mắt đầu tiên trông thấy hắn, Omega kia liền rơi lệ.
Mà hắn cũng không biết vì duyên cớ gì, vừa nhìn đến gương mặt che kín nước mắt của đối phương liền đau lòng đến không thể hô hấp, không tự chủ được muốn tới gần em ấy.
Tiếp đến, bọn họ yêu nhau, tính đến hiện tại cũng đã được một năm rưỡi. Đoạn duyên phận này ở trong mắt ai cũng đều là một chuyện đáng để chúc phúc, vì thế Chu Thụ cũng là thật lòng cảm thấy vui vẻ cho Đoạn Tinh Di.
Lại trò chuyện không bao lâu, Đoạn Tinh Di đưa mắt nhìn về phía ven đường, sau đó nói với Chu Thụ, “Sau khi về nước chúng ta lại liên hệ, tôi phải đi trước, em ấy có lẽ chờ cũng sốt ruột rồi.”
“Ừm, cậu mau đi đi.”
Đoạn Tinh Di vẫy vẫy tay, vào cửa hàng gọi một cây kem ốc quế, tính tiền xong liền vội vàng chạy đi.
Chu Thụ bởi vì tò mò, nhất thời nảy sinh ý định quan tâm chuyện của người ta hơn một chút.
“Ảnh đế nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi một trái tim thích ăn dưa a.” Cận Ngôn cười cười trêu chọc ca ca nhà mình. Chu Thụ nhướng mày, liếc mắt nhìn cậu, “Cũng như nhau thôi.”
Hai người cùng đưa mắt dõi theo bóng dáng của Đoạn Tinh Di, trông thấy hắn đi đến ghế dài bên kia đường, đưa cây kem ốc quế trong tay mình cho người đang ngồi chờ ở đó, tiếp đến là bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, nắm chặt không muốn buông ra.
Bóng dáng của người kia thực nhỏ thực gầy, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn đi mất. Theo ánh mặt trời, Chu Thụ thấy được một đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, anh theo bản năng đi về phía trước một bước, lại nghe được một giọng nói linh động đáng yêu, thế nên lập tức dừng lại hô hấp.
“Ngôn Ngôn, em xem…” Trong giọng nói của Chu Thụ là kinh hỉ và không dám tin tưởng, thân thể cũng không chịu khống chế mà đi về phía trước.
“Ca.” Cận Ngôn hô hấp trầm xuống, từ sau lưng ôm lấy anh, thử kéo anh về hiện thực.
Một cơn gió biển thổi qua, hương vị thiêu đốt trong không khí bỗng tiêu tán không ít.
Chu Thụ hoàn hồn, thân thể vẫn không tự chủ được phát run, “Là em ấy sao? Ngôn Ngôn, là em ấy đúng không…”
Cận Ngôn không đáp lại, chỉ là vẫn luôn cố gắng truyền lại độ ấm trên người mình cho Chu Thụ, ngừng một lúc, cậu hôn hôn vành tai của anh, thử hỏi, “Anh có muốn đi qua đó nhìn xem không?”
“Anh…” Nắm tay của Chu Thụ động động vài cái, nhưng sau đó đôi mày nhíu chặt của anh lại chậm rãi giãn ra, “Thôi, không nên.”
“Anh không đi.”
“Ừm, vậy không đi.” Cận Ngôn càng ôm người chặt hơn, trái tim cũng bị ai đó kéo nhẹ.
“Phải cũng được, không phải cũng được, em ấy thoạt nhìn thật sự hạnh phúc.” Chu Thụ cũng nắm lấy tay Cận Ngôn, hai người lại một lần nữa đón ánh mặt trời, đi về phía biển rộng.
“Tựa như em ấy từng nói với anh, chỉ là thế giới trong mộng mà thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại một rốt cuộc tới rồi.
Là em ấy sao?
Bạn cảm thấy có phải không?
Tôi thì cảm thấy đúng vậy, bởi vì tôi vì thực hiện mong muốn cá nhân mà viết cho mỗi người bọn họ một kết cục đẹp nhất.