Đặc biệt là từ sau khi Việt Vương và người đứng ở phía sau hắn bị bắt, triều đình hoàn toàn không hề e ngại nữa mà ra lệnh ở khắp nơi để bao vây và diệt trừ tàn dư của phản loạn, nếu ai gặp được thì có quyền giải quyết luôn.
Túc Bắc cũng có lực lượng còn sót lại của những người này nên Hạ Thừa Vũ đã tạm điều một đội nhỏ trong Túc Bắc quân đi giải quyết, dưới sự hiểu biết về tình hình ở Túc Bắc và sự hợp tác của hắn và Giang Hoài Thanh, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi tiêu diệt lực lượng tàn dư kia.
Có đôi lúc Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh sẽ cùng nhau hành động, đôi với việc hai người bọn họ thi thoảng sẽ biến mất, cách viên quan ở Túc Bắc cũng đã quen rồi.
Nhiều viên quan thân thiết với bọn họ còn cho rằng hai người chăm chỉ như thế là vì muốn tích góp công lao cho nên cũng thường xuyên trêu chọc bọn họ.
Không có ai biết rằng mục đích thật sự mà bọn họ làm như vậy là để khiến Giang Hoài Thanh biến mất một khoảng thời gian một cách hợp lý.
Giang Hoài Thanh vừa tới Túc Bắc không quá lâu mà cũng không làm ra chuyện gì quả nổi bật nên những người khác cũng sẽ không quá chú ý vào việc hắn đột nhiên biến mất, nhưng những viên quan tới Túc Bắc vùng với bọn họ thì không như thế, đặc biệt là với những người có quan hệ cũng khá tốt với Giang Hoài Thanh.
Giang Hoài Thanh vừa rời đi, chuyến này hắn đi cũng không chỉ một hai ngày thôi, nếu chỉ đi trong khoảng thời gian ngắn thì vẫn sẽ che giấu được nhưng nếu biến mất lâu thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên bọn họ đã sắp xếp một vở kịch.
Một vở kịch mà hắn bị thương rất nặng rồi thay mận đổi đào.
Như thường lệ, Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh cùng nhau dẫn Túc Bắc quân đi hành động, nhưng chưa đến hai ngày thì Hạ Thừa Vũ đã ôm Giang Hoài Thanh toàn thân đều là máu xuất hiện ở ngay trước cửa quan.
“Sao lại thế này?!” Viên quan trẻ tuổi vừa nhậm chức kia không kịp nghĩ nhiều thì đã vội chạy ra đỡ người, hắn đỡ Giang Hoài Thanh ra khỏi lòng ngực của Hạ Thừa Vũ rồi cùng đỡ vào bên trong phủ.
“Mau gọi đại phu đi!”
Sau một lúc bận rộn, cuối cùng hai người cũng dần được ổn định lại, các viên quan cũng biết được đầu đuôi mọi chuyện từ miệng Hạ Thừa Vũ sau khi hắn đã tỉnh táo trở lại.
Bọn họ đưa ra phán đoán sai lầm nên đã bị phản tặc tấn công.
Vết thương của Hạ Thừa Vũ khá nhẹ, sau khi băng bó xong thì cũng không gặp vấn đề gì nhiều nhưng Giang Hoài Thanh thì bị nặng hơn rất nhiều, sau khi đại phu thăm khám thì hắn vẫn luôn hôn mê.
“Vì Hoài Thanh chắn cho ta nên mới bị thương nặng như vậy…”
Một người từ trước đến nay vẫn luôn rất ổn trọng đột nhiên lại để lộ dáng vẻ này khiến các viên quan thân thiết với bọn họ thấy rất xót xa.
“Giang đại nhân là người tốt nên sẽ có trời giúp, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy, chúng ta cứ mời vị đại phu tốt nhất Túc Bắc tới, nếu thật sự vẫn không được nữa thì chúng ta sẽ dâng tấu, xin bệ hạ sai thái y tới đây.”
“Huynh đừng quá lo lắng, sẽ không có việc gì đâu, huynh cũng bị thương mà, phải dưỡng thương thật tốt nữa.”
“Huynh biết,” Hạ Thừa Vũ lau mặt, hắn vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng trưởng thành nhưng vẫn không nén nổi mà suy sụp, “Hoài Thanh bị thương vì huynh nên trước lúc hắn khỏe trở lại huynh sẽ đưa đệ ấy về phủ của huynh để chăm sóc.”
Mọi người đều biết quan hệ giữa hắn và Giang Hoài Thanh rất tốt nên xảy ra loại chuyện thế này chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng, vì thế nên sau khi nghe hắn bảo muốn đưa người trở về phủ, mọi người cũng không khuyên thêm nữa.
Hơn nữa người ta thấy vui vì điều đó thì bọn họ khuyên can làm cái gì? Để chọc cho người ta ghét à.
Cứ như vậy, Hạ Thừa Vũ đưa Giang Hoài Thanh trở về phủ, đi cùng với đó còn có một vị đại phu hứa sẽ chữa được cho Giang Hoài Thanh.
Không có ai chú ý đến việc vào mấy ngày sau, một chiếc xe ngựa trông không quá bắt mắt đã đi ra từ cửa hông của phủ Hạ Thừa Vũ, mà rõ ràng người ngồi ở trên xe chính là Giang Hoài Thanh đang hôn mê vì bị thương nặng kia.
Xe ngựa đi thẳng ra ngoài thành, cho đến khi đi đến trước một tòa nhà không có gì quá đặc biệt mới dừng lại.
Giang Hoài Thanh xuống ngựa, bên trong là người đã đợi hắn từ lâu.
“Thưa ngài, người dẫn đường và văn kiện liên quan đã được chuẩn bị xong cả rồi.”
Giang Hoài Thanh thay quần áo và sửa sang lại gương mặt, chỉ sau khoảng chừng nửa canh giờ, hắn nhìn mình ở trong gương đồng mà cũng thấy vừa lạ lại vừa quen.
“Sau khi ngài đến Bắc Mạc rồi thì hãy cầm tín vật đến nơi này, lúc đó sẽ có người chờ ngài ở đó, nếu ngài có yêu cầu gì thì cũng có thể sai những người ở đó, đây là bản đồ của Bắc Mạc, những nơi có người của chúng ta thì tôi đã đánh dấu rồi.”
Giang Hoài Thanh ghi nhớ các vị trí được đánh dấu ở trong bản đồ bên lúc xuất phát hắn không đưa nó đi nữa, hắn biết có những thứ khắc ghi trong đầu sẽ an toàn hơn so với việc giữ bên người rất nhiều.
Tin tức ở Túc Bắc cũng thông qua Ẩn Long Vệ để truyền về kinh thành.
Thẩm Úc cũng nhận được tin tức do Anh Hoả gửi từ Túc Bắc về.
“Biện pháp này là do ai nghĩ ra vậy? Cố ý để người khác nhìn thấy mình bị thương nặng đến mức nào rồi lại lấy danh nghĩa dưỡng thương để ru rú trong nhà, như thế sẽ làm giảm hết sự nghi ngờ của mọi người.”
“Là Hạ Thừa Vũ, chính hắn đã dâng sổ con lên nhận tội.” Thương Quân Lẫm lấy một cuốn sổ trong chồng sổ kia ra rồi đưa cho Thẩm Úc.
“Giang Hoài Thanh nói với hắn về kế hoạch mà mình thực hiện hay sao?” Thẩm Úc mở sổ con ra rồi đọc lướt qua nhanh như gió, cuối cùng y tổng kết lại, “Không nói rõ ràng ra nhưng lại bị Hạ Thừa Vũ đoán được một ít.”
“Đúng vật, trẫm đã sai Ẩn Long Vệ nhìn chằm chằm vào hắn, nếu hắn có gì khác lạ…” Giọng nói của Thương Quân Lẫm trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Úc chắc chắn rằng nếu Hạ Thừa Vũ làm ra chuyện không nên làm thì Thương Quân Lẫm sẽ sai Ẩn Long Vệ xử lý hắn luôn.
Thẩm Úc thả sổ con lại trên bàn rồi nghĩ về một chuyện khác, y nói: “Nếu bệ hạ đã quyết định sai Giang Hoài Thanh đi làm chuyện này thì chắc cũng đã xác định được rằng Giang Hoài Thanh không có vấn đề gì rồi, nhưng bệ hạ có thể nói cho ta biết ngài đã điều tra được cái gì rồi hay không?”
“Thân phận của hắn rất đơn giản, cũng không khác gì nhiều so với những chuyện trước đó đã điều tra được, nếu có thì là chuyện hình như thầy của hắn đã từng làm quan ở trong triều, nhưng thời kỳ tiên đế nắm quyền thì trong triều quá hỗn loạn, số viên quan từ quan và bị bãi miễn chức quan rất nhiều nên tạm thời vẫn chưa xác định được người đó là ai.”
“Ồ…” Thẩm Úc rũ mắt suy tư, tuy rằng kiếp trước Giang Hoài Thanh là cấp dưới mà Thẩm Úc trọng dụng nhưng y cũng không biết câu trả lời, dù sao thì chuyện người khác không muốn nhắc tới, y cũng sẽ không ép bọn họ nhắc, y không có nhiều sự tò mò đến vậy. Hôm nay y hỏi cũng là vì biết Thương Quân Lẫm có điều tra nên cũng tiện thể hỏi luôn.
“Nhắc đến cái này mới nhớ, đã điều tra được thân phận của kẻ đứng sau lưng Việt Vương rồi, A Úc thử đoán chút đi.” Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi kéo y đến bên cạnh ngồi.
“Chắc chắn là phải có liên quan đến tiên đế, nhưng mà ta không biết gì nhiều về các vị đại thần trong thời đại của tiên đế nên nếu bệ hạ muốn ta đoán thì ta cũng không đoán nổi.”
“Đó là Tằng thái phó, một người lúc trước đã bị tiên đế bãi bỏ chức quan, trẫm nghi ngờ rất nhiều người nhưng từ trước đến nay trẫm chưa từng nghi ngờ ông ta.”
“Không phải vị thái phó này đã bị bãi chức quan và bị giết trên đường hay sao?” Thẩm Úc ngạc nhiên hỏi.
Chuyện này là chuyện mà đến cả y cũng biết bởi vì chuyện này đã gây náo loạn rất lớn, sau khi Tằng thái phó bị giết thì tiên đế đã rất tức giận và ông ta cũng đã hiếm hoi tỉnh táo lại, bắt đầu điều chỉnh lại triều đình và đẩy cái người vì có thù riêng với Tăng thái phó mà giết ông ta vào tù, xét nhà, cũng vì thế mà triều đình đã yên ổn trong một khoảng thời gian ngắn.
“Hiện tại trẫm đã bắt đầu nghi ngờ trong giai đoạn cuối mà tiên đế tại vị, đến cùng thì ông ta thật sự đã lơ mơ không rõ chuyện gì nữa thật hay là giả vờ?” Nếu thật sự đã lơ mơ rồi thì vì sao lại có thể sắp xếp người để giải quyết những chuyện sau này như vậy? Nhưng nếu là giả thì vì sao ông ta phải làm thế?