Khoác áo lên rồi bước xuống giường, Việt Vương gặp được chủ nhân nhà họ Trình.
“Tham kiến Vương gia, khoảng thời gian này Vương gia phải chịu khổ rồi.” Đối đãi với Việt Vương, sự cung kính cân có, chủ nhân nhà họ Trình không để thiếu chút nào.
Lâu rồi không nhận được sự đối đãi này, vẻ mặt của Việt Vương hoà hoãn hơn không ít, đỡ người đứng lên: “Không cần đa lễ, lần này còn phải dựa vào ông nhiều.”
Một người có lòng ca ngợi, một người cũng hưởng thụ, không khí giữa hai người rất tốt.
Lúc trời chưa sáng, chủ nhân nhà họ Trình lặng lẽ trở về viện chính của nhà họ Trình.
Ông ta cũng không biết rằng mọi hành động của mình đều bị Ẩn Long Vệ đặt vào trong mắt.
Đoàn người Việt Vương tạm thời ở yên đó đã, tiếp theo đi nơi nào, đi thế nào bọn họ còn cần đợi chỉ thị của người phía sau.
Tin tức được Ẩn Long Vệ truyền về kinh thành, sau khi Thương Quân Lẫm xem xong liền đặt mật thư qua một bên, quay qua nói với Thẩm Úc: “Thương Quân Việt đến Hán Châu.”
“Ẩn Long Vệ tìm được tung tích của bọn họ rồi sao?” Thẩm Úc đặt quyển sách trên tay lên kệ, đang muốn đổi qua quyển khác, nghe vậy liền quay qua nói.
Thương Quân Lẫm: “Bọn họ cấu kết cùng nhà họ Trình.”
Thẩm Úc: “Nhà họ Trình, là nhà vợ của Hứa đại nhân sao?”
Thương Quân Lẫm: “Đúng vậy.”
Thẩm Úc: “Thật sự liên quan đến bọn họ sao? Cuộc ám sát kia, đến cùng thì Hứa phu nhân có biết chuyện hay không?”
Thương Quân Lẫm: “Bà ta không biết, bà ta thậm chí còn không biết người bên người mình sẽ truyền tin cho thích khách, lúc Bộ Hình nói tin tức này cho bà ta, bà ta còn cảm thấy mình đang bị bôi nhọ.”
Thẩm Úc: “Bệ hạ tính khi nào ra tay?”
Thương Quân Lẫm: “Chờ chút đã, chắc chắn bọn họ còn có người tiếp ứng, trẫm muốn biết những người đó còn có căn cứ ở nơi nào.”
Thẩm Úc: “Kinh thành mà bọn họ còn có bày người ra, những nơi khác chắc chắn cũng có không ít.”
Trời càng ngày càng lạnh, sau một đợt gió đông, nhiệt độ lại càng thấp hơn, trong cung đã đốt lò sưởi ngầm, trừ khi cần thiết, nếu không Thẩm Úc sẽ không chạy ra bên ngoài.
Trong kinh không có chuyện gì lớn xảy ra, lực chú ý của các đại thần trong triều vẫn dừng lại ở phía Túc Bắc, cuộc chiến với Bắc Mạc hiện tại là thứ khiến bọn họ chú ý nhất.
Tiếp đó là vụ ám sát và vụ án vượt ngục của Việt Vương.
Theo việc Phương đại nhân điều tra sâu hơn, các đại thần cũng đã biết hai việc này đều do một thế lực làm.
Lúc lên triều, Phương Quân tiến lên một bước: “Thần thấy rằng chúng ta cần phải điều tra rõ về thế lực phía sau lưng Việt Vương, bọn họ có thể vì cứu Việt Vương mà ám sát bệ hạ, tiếp đó còn có thể làm gì? Có phải là muốn đẩy Việt Vương lên làm vua luôn hay không?!”
Lời này vừa được nói ra, toà điện lớn rơi vào sự lặng lẽ mà kim rơi cũng có thể nghe được.
Lời này của Phương Quân có thể nói là có hơi đại nghịch bất đạo nhưng lời ông nói chính là điều khiến các đại thần lo lắng, dám cướp ngục, dám ám sát, bước tiếp theo có phải là muốn thay đổi triều đại luôn không?
Không có người nào muốn nhìn thấy kết quả này.
Nếu Việt Vương tạo phản thành công, bọn họ sẽ trở thành đại thần của triều trước, từ xưa đến nay có mấy đại thần triều trước có thể sống tốt? Dù là vì chính mình thì bọn họ cũng không muốn để loại chuyện này xảy ra.
Sau một hồi, một vị đại thần đứng ra: “Thần cho rằng, Phương đại nhân nói rất đúng, việc này cần phải tra rõ!”
Kế tiếp, không ngừng có người đứng ra, tán thành cách làm của Phương Quân.
Việt Vương và thế lực ở sau lưng hắn, tại khoảnh khắc này đã bị đặt ra bên ngoài.
“Nếu các vị đều cảm thấy cần phải điều tra rõ thì Phương Quân, chuyện này giao cho người phụ trách, từ khoảnh khắc này, tước hiệu của Việt Vương tạm thời bị thu hồi, nếu điều tra ra Việt Vương vô tội thì trẫm sẽ bồi thường cho hắn, còn nếu Việt Vương thật sự có lòng tạo phản thì đừng trách trẫm không niệm tình huynh đệ.” Thương Quân Lẫm đưa ra kết luận cuối cùng cho chuyện này.
Ngoại trừ Phương Quân, Thương Quân Lẫm còn kêu thêm vài vị ở Bộ Hình và vài viên quan ở Đại Lý Tự hợp tác để cùng phá án, hắn cũng sai quan và một đội quân tới đất phong của Việt Vương, tước hiệu đã bị hủy bỏ, đất phong đương nhiên cũng nên trở về tay triều đình.
Vượt ngục, ám sát, đào tạo đội binh…Hành vi phạm tội của Việt Vương bị công bố ra từng cái một, chứng thực suy đoán hai lòng của mọi người dành cho hắn.
Trong một đêm, Thương Quân Việt từ đứa con cưng của trời trở thành phản tặc, mọi người đều muốn đánh.
“Không ngờ tới ha, Việt Vương thế mà lại là người như vậy, mệt cho ta lúc trước còn cảm thấy hắn ta là một Vương gia hiền hoà, thật đúng là mắt mù.”
“Cái gì mà Việt Vương, hiện tại đã không phải nữa rồi, nhưng mà nhân phẩm của người này quả thật là không tốt, nghe nói trước kia cùng một lúc hắn đã trêu chọc con gái của mấy vị đại thần, sau đó bị phát hiện còn sống chết không thừa nhận.”
“Xảy ra ở Nghênh Tinh Lâu đúng không, có rất nhiều người nhìn thấy, chẳng qua là vì danh tiếng của mấy cô gái đó nên mới không dám nói ra ngoài mà thôi, quả nhiên là ngụy trang tốt thế nào thì cũng có ngày bị vạch trần.”
“Các ngươi còn nhớ những lời đồn bôi nhọ bệ hạ không? Cũng là do Việt Vương sai người đồn.”
“Nói như vậy thì hắn đã sớm có âm mưu gây rối rồi sao?”
“Cũng không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì, mặt mũi đâu ra mà so với bệ hạ? Loại người bề ngoài một mặt sau lưng một mặt như thế, có thể làm Vương gia chẳng qua là vì đầu thai giỏi mà thôi.”
Trong thời điểm này, danh tiếng của Việt Vương ở trong dân gian kém tới cực độ, trái ngược với hắn, danh tiếng của Thương Quân Lẫm càng ngày càng tốt, dân chúng đều tin những chuyện không tốt trước kia đều là do Việt Vương muốn bôi nhọ hoàng thượng nên đã cố ý bịa ra.
Còn có không ít người đọc sách viết nên văn chương để tự lên án mình lúc trước dễ tin vào mấy lời đồn, bảo đảm sau này sẽ có sự phán đoán của riêng mình, không còn bảo sao tin vậy nữa.
Người đọc sách nhấc lên phong trào mới, vô số văn chương khen hoàng đế hiện tại xuất hiện, đây là điều mà mọi người không thể ngờ tới.
Sau khi Thẩm Úc nghe tin, vui vẻ hỏi: “Hiện tại bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Y lấy tay chống cằm rồi ngước mắt lên nhìn Thương Quân Lẫm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Ngoại trừ Dân Báo, triều đình lại tạo thêm một phần báo chí, hợp tác với thư cục dưới danh nghĩa của Thẩm Úc, dùng để tiếp nhận một số thú vui của dân gian, tiếp nhận bài viết của con dân Đại Hoàn, cũng sẽ giới thiệu một ít đồ có chất lượng không tồi, bán được rất nhiều, rất được dân chúng hoan nghênh.
Trong khoảng thời gian này, những thứ xuất hiện nhiều nhất trên báo nếu không phải là mạnh mẽ lên án Thương Quân Việt thì chính là những lời khen dành cho Thương Quân Lẫm, đối lập vô cùng rõ ràng.
Thương Quân Lẫm đang xử lý sổ con, nghe vậy liền nâng một tay lên nhéo mặt Thẩm Úc: “Chê cười trẫm sao?”
Thẩm Úc lắc đầu, trong mắt loé lên những tia sáng nhỏ vụn: “Nào có? Chỉ là thấy vui vì bệ hạ.”
Thương Quân Lẫm buông tay ra, vuốt ve mặt y một hồi rồi lại quay ngược lại nắm cằm y, cúi người xuống, hôn lên môi y.
“Này đều là vì A Úc…”
Âm thanh nỉ non biến mất ở bên môi.
Nụ hôn dần sâu hơn.