“Thần không dám.”
“Ta thấy các ngươi thật sự dám, ‘ quan trường không dễ lăn lộn’, ‘ là Thám Hoa thì như thế nào, ở kinh thành thì không có chút căn cơ nào mà lại thật sự cho rằng mình có thể đi xa’, những lời này nhưng đều do chính miệng Dịch Giản Minh nói, hắn thật sự không biết gì hết sao? Các ngươi tin sao*?” (Chương 76 DGM có suy nghĩ và lời nói tương tự nhưng cũng không biết sao nữa.)
Thẩm Úc buông cây quạt, nhích lại gần Thương Quân Lẫm, “Bệ hạ, trước tiên cứ đưa bọn họ đi đi, đừng huỷ hoại Quỳnh Lâm Yến của những người khác, chờ Quỳnh Lâm Yến kết thúc đã rồi nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó.”
“Các ngươi cảm thấy sao?” Thương Quân Lẫm rũ mắt nhìn đám đại thần đang quỳ trên mặt đất.
“Thần chờ nhận chỉ.” Có thể nói đều đã nói, bọn họ còn có thể nói cái gì chứ, cũng may là phải đợi đến khi kết thúc Quỳnh Lâm Yến mới xử lý cho nên bọn họ có thời gian để nghĩ ra cách ứng phó.
“Được rồi, đều đứng lên đi.”
Thị vệ đi qua mang đoàn người của Dịch Giản Minh đi, Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc rời đi, Giang Hoài Thanh đi theo phía sau hai người bọn họ.
Để lại các quan viên hai mặt nhìn nhau, bọn họ không lập tức đi theo mà còn ghé vào nhau rồi nhỏ giọng nghĩ cách để ứng phó.
“Các ngươi nói xem chuyện hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Vấn đề này đã không còn quan trọng, bất kể là ngoài ý muốn hay là cố ý thì cũng đã xảy ra, còn trùng hợp bị quý quân đụng phải, sau những chuyện đã xảy ra trước đây mà các ngươi vẫn còn cảm thấy quý quân là người dễ đối phó sao?”
“Chúng ta muốn tặng người cho bệ hạ để có người kiềm chế ngài ấy nhưng bây giờ lại trở thành ra tặng cho bệ hạ một nguồn
trợ lực mới!”
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào đi.” Dịch đại nhân ngắt lời bọn họ.
“Trước tiên báo chuyện này cho hai vị đại nhân ở Nội Các đi, xem thử xem đây là chuyện gì.”
“Vốn dĩ cho rằng cái tên Giang Hoài Thanh kia rất dễ đối phó, không ngờ hắn lại cùng một phe với quý quân, phân phó người của các ngươi, những chuyện không thể nắm chắc thì đừng có ra tay bậy bạ, bài học lần này học một lần là đủ rồi.” Dịch đại nhân phân phó.
“Vâng ạ.”
Phía bên kia, Hạ Thừa Vũ cũng nghe thấy tin tức, sau khi nói lời xin lỗi với mọi người thì hắn vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.
“Hoài Thanh, ngươi không sao chứ.” Hạ Thừa Vũ kéo Giang Hoài Thanh qua đánh giá một phen, lúc thấy người không có việc gì thì mới yên lòng.
“Ta không sao, có bệ hạ và quý quân ở đây thì sẽ không có ai dám làm gì ta.” Giang Hoài Thanh để mặc hắn đánh giá, thấy hắn lo lắng liền lên tiếng trấn an.
“Ta không nên để ngươi một mình……” Hạ Thừa Vũ ảo não không thôi, nếu có hắn đi theo thì những người đó cũng không dám ra tay với Giang Hoài Thanh.
“Thật sự không có gì hết, bệ hạ và quý quân đều ở đây.” Giang Hoài Thanh chỉ về phía trước.
Lúc này Hạ Thừa Vũ mới buông tay Giang Hoài Thanh ra rồi hành lễ với hai người đứng cách đó không xa: “Tham kiến bệ hạ, quý quân.”
“Không cần đa lễ,” Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm tới rồi vui vẻ nói, “Lúc nào cũng thấy các ngươi đi cùng với nhau, hôm nay lúc nhìn thấy Hoài Thanh ta còn tò mò sao hôm nay không thấy ngươi đi với hắn.”
“Không chú ý một chút mã đã bị dòng người tách ra, đa tạ quý quân đã giúp đỡ Hoài Thanh.”
“Thật ra chúng ta cũng muốn cảm tạ hắn, nếu hôm nay không xảy ra chuyện này thì không biết khi nào các ngươi mới được nhậm chức nữa, lần này nếu các gia tộc đó muốn giữ được Dịch Giản Minh và chính bọn họ thì chắc chắn sẽ phải nhân nhượng một vài chuyện.” Thẩm Úc cũng không ngờ một chuyện đơn giản như vậy đã có thể tìm ra cơ hội để xoay chuyển.
Lúc đi đến giao lộ thì hai bên tách ra.
“Thừa Vũ huynh không để ta dọn đi có phải là vì lo các gia tộc đó sẽ ra tay với ta hay không?” Trải qua chuyện này Giang Hoài Thanh mới nghĩ sâu hơn.
“Đó chỉ là một trong những nguyên nhân,” Hạ Thừa Vũ thừa nhận, “Hoài Thanh không cần nghĩ nhiều những chuyện lần trước ta nói với ngươi không phải chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chân chính là cảm giác được ở cùng một chỗ với ngươi.”
“Ta không có nghĩ nhiều, chỉ là……” Giang Hoài Thanh thở dài, “Thôi, trong khoảng thời gian này sẽ phải phiền Thừa Vũ huynh tốn nhiều tâm tư.”
“Hoài Thanh ở chỗ ta cũng không cần phải áp lực, có gia tộc của ta ở phía sau thì bọn họ sẽ không dám ta tay với ta, sau lần này thì bọn họ sẽ không còn dám tùy tiện ra tay.”
Đột nhiên Hạ Thừa Vũ dừng lại, quay mặt về phía Giang Hoài Thanh rồi nhỏ giọng nói: “Ta là đích trưởng tử ở trong nhà, từ nhỏ đã được dạy dỗ tương lai sẽ phải gánh vác trọng trách của gia tộc, bởi vì việc học nặng nề nên các đệ đệ và muội muội cũng bị cưỡng chế, không được quấy rầy ta, mỗi khi bọn họ muốn tiếp xúc với ta thì cũng sẽ bị người lớn kêu đi mất, được ở chung một chỗ với Hoài Thanh thì cũng coi như được hoàn thành một điều ước thuở nhỏ.”
Giang Hoài Thanh nhịn được mà đi theo lời kể của Hạ Thừa Vũ, tưởng tưởng ra một Hạ Thừa Vũ còn nhỏ tuổi muốn thân cận với các đệ đệ, muội muội nhưng lại không thể thực hiện được vì những trọng trách trên vai, nghĩ thế, trong lòng hắn trở nên mềm mải, còn tiến lên ôm lấy Hạ Thừa Vũ:
“Nếu Thừa Vũ huynh không chê thì sau này cứ coi ta như đệ đệ của ngươi cũng được.”
Thân thể của Hạ Thừa Vũ cứng đờ, chậm rãi đặt tay lên trên lưng của Giang Hoài Thanh, nói bằng chất giọng khàn khàn: “…… Được.”
Quỳnh Lâm Yến chính thức bắt đầu, Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc rồi cùng đi lên chủ vị, sau khi nói vài câu khuyến khích thì bắt đầu mở tiệc.
Có Thương Quân Lẫm ở đó, bất kể là quan viên hay là những người sắp đi vào chốn quan trường đều căng dây thần kinh lên, Thương Quân Lẫm cũng biết mình ở đây sẽ làm mọi người trở nên thận trọng quá mức nên sau khi lần lượt làm hết những chuyện cần làm liền mang Thẩm Úc rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi thì bầu không khí cũng dần nóng lên.
Bên ngoài không có nhiều người lắm, Thẩm Úc nắm tay Thương Quân Lẫm, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ.
“Bệ hạ có cảm thấy Hạ Thừa Vũ quan tâm Giang Hoài Thanh một cách quá mức hay không?” Thẩm Úc cảm thấy mình đã nói rất uyển chuyển, “Mà Hoài Thanh cũng không hề nhận ra có gì đó không đúng.”
“Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự mình xử lý, thay vì quan tâm bọn họ thì A Úc hãy quan tâm trẫm nhiều hơn đi.” Thương Quân Lẫm nhìn Giang Hoài Thanh bằng cái nhìn khác đơn giản là bởi vì Thẩm Úc, còn chuyện tình cảm của thần tử, hắn cũng không muốn quan tâm.
“Bệ hạ còn muốn ta quan tâm thế nào nữa? Mỗi ngày hỏi han ân cần à? Hay sớm tối thỉnh an?”
“Mấy chuyện này thì không cần,” Thương Quân Lẫm đột nhiên dừng chân, kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực, “A Úc bớt quan tâm đến người khác là tốt rồi.”
Thẩm Úc chưa kịp chuẩn bị thì đã tiến vào lồng ngục của nam nhân, y ngửi mùi Long Diên Hương trên người nam nhân rồi cong môi nói: “Sau này mỗi ngày ta sẽ nghĩ về bệ hạ nhiều hơn, buổi sáng nghĩ về bệ hạ một lát, giữa trưa lại nghĩ về bệ hạ thêm một lát, rồi buổi tối lại nghĩ về bệ hạ thêm một lát nữa, được chưa?”
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-2115:01:53~2021-08-2121:00:42 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Hoặc dã 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Ngốc nghếch, minh điêu, hoặc dã, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, cố an trạch 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Kinh mộng 60 bình; sói đuôi to 50 bình; ngơ ngẩn hôm qua 30 bình; cố an trạch, muốn ăn dưa hấu 20 bình; silver_ thỏ 12 bình; ỷ lâu nghe mưa gió, lâm cảnh, tuyết, kỳ lân, thảo nhĩ phạt tiền tiền đủ sao 10 bình; 368269179 bình; tiểu dê con., mênh mang miêu ô 6 bình; ngôi sao, quên tiện a, a băng, tô mộc, nãi đông lạnh, yến, ngôn trưng vũ 5 bình; 45453213, phong hương diệp trúc, tên bị ta ăn luôn 3 bình; miêu miêu miêu miêu 2 bình; thanh lệnh, thiên nhai cũ lộ, 53692552, khó lấy tên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!