Trương Diệu nhìn thấy Thời Ôn, hơi nhướng mi: “Lại là cô à? Tìm anh đây có chuyện gì à?”
Đám người ngồi vào quầy bar.
Thời Ôn cũng đi qua: “Tôi muốn hỏi một chút. Các người có quan hệ gì với Trần Trì?”
Trương Diệu lấy một ly cocktail, đẩy cho Thời Ôn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thời Ôn nhíu mày.
Cô nhìn Trương Diệu, lại nhìn đám người chung quanh, vào lúc cô muốn rời đi, có một bàn tay đã cầm lấy ly rượu, uống thay cô.
Là người đàn ông vừa rồi giúp cô tìm người.
Thời Ôn: “Cảm ơn.”
Trườn Diệu nhướng mày, uống một hớp rượu: “Cô hỏi quan hệ gì à? Hắn cướp bạn gái của huynh đệ tôi, lại hại huynh đệ tôi chết thảm. Cmn cô nói xem đấy là quan hệ gì?”
Thời Ôn ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên chính là không có khả năng, nhất định là hắn ta nói bậy. Nhưng nếu không phải lí do này, bọn họ tại sao lại khi dễ Trần Trì.
Cô cẩn thận hỏi lại: “Mấy người vì chuyện này mới khi dễ cậu ấy?”
Trương Diệu động tác hơi dừng lại, những người khác sắc mặt cũng đồng loạt thay đổi.
Bọn họ khi dễ Sinh ca?
Trương Diệu lại nghĩ tới lần trước gặp Trần Trì, trên người cậu là lớn bé vết thương.
Đã hiểu.
Hắn cười nhạo.
Hoá ra là giả làm một thiếu niên vô hại.
Trương Diệu cũng không vạch trần: “Đúng vậy, chính là bởi vì nguyên nhân này, tên khốn đó là thiếu đòn.”
Thời Ôn nghe hắn nói Trần Trì như vậy liền cảm thấy không vui: “Tôi biết Trần Trì không phải người như vậy, các người có lẽ đã hiểu lầm cậu ấy rồi.”
Trương Diệu cười đến hoang đường: “Cô thì hiểu cậu ta cái gì? Anh đây nói cho cô biết, cậu ta trước đây chẳng khác gì con chuột luôn bị mọi người đuổi đánh. Ngoại trừ có gương mặt đó ra thì còn có cái gì? Một thằng khốn cướp bạn gái của huynh đệ mà cô vẫn muốn theo đuổi sao?”
Thời Ôn vội bắt lấy trọng tâm: “Trần Trì trước kia có bạn bè sao?”
Trương Diệu trừu trừu khoé miệng: “Đúng vậy, Sí ca thấy cậu ta đáng thương mới kết huynh đệ, không ngờ lại bị cậu ta cướp bạn gái lại còn bị cậu ta hại chết.”
Hắn đột nhiên hạ giọng: “Cô biết nữ sinh kia là ai không? Đó chính là Tô Nhiễm. Cô biết cô ta chứ?”
Nghe được hai chữ Tô Nhiễm, sự tin tưởng của Thời Ôn dàng cho Trần Trì bỗng xuất hiện một vết nứt.
Vương Đình từng nói rằng: Nam sinh khi dễ Trần Trì là bởi vì khi Trần Trì mới chuyển đến đây đã chọc hoa hậu giảng đươnf Tô Nhiễm bật khóc.
Hiện tại, nam sinh kia lại nói: Bọn họ khi dễ Trần Trì là bởi vì cậu cướp bạn gái của một người tên Sí ca, cô gái này cũng chính là Tô Nhiễm.
“Tôi không biết cô ấy…Cảm ơn.”
Thời Ôn tâm sự nặng nề mà rời khỏi quán bar, không thấy được các nam sinh kia vào lúc cô xoay người liền đổi sắc mặt.
“Không nghĩ tới cô ta lại dám tìm tới đây. Có vẻ rất thích Sinh ca.” Một nam sinh lên tiếng trêu ghẹo.
Có người nói tiếp: “Qua chuyện này chắc sẽ không thích nữa, chúng ta đều nói Sinh ca thành dạng người vừa hèn vừa đểu rồi còn gì nữa.”
“Cô ta sẽ tin à?”
“Tao cảm thấy nhắc đến Tô Nhiễm cô ta khẳng định tin. Hôm qua tao tìm Tô Nhiễm hỏi qua, biết Sinh ca đã sớm không để ý cô ta, Tô Nhiễm biết sự tồn tại của Thời Ôn cũng không cam lòng, hứa sẽ giúp chúng ta một tay.”
“Haha, tốt nhất cô ta nên tin rồi rời xa Sinh ca. Sau đó Xích ca thừa thắng xông lên bắt lấy em gái đó. Haha không biết Sinh ca sẽ cảm thấy thế nào nếu nữ nhân của mình bị người khác cướp đi nhỉ?”
“Sinh ca hẳn là cũng thích cô ta đi. Nếu không tại sao chúng mày lại muốn thực hiện kế hoạch này?”
“Nhiều nhất chính là Sinh ca để ý cô ta.”
Trương Diệu đứng lên: “Có thể làm cho Trầb Trì Sinh để ý còn chưa đến một bàn tay. Được rồi.”
Hắn đi đến bên cạnh Nhậm Xích, nhìn trên tay hắn ta vẫn là ly rượu vừa rồi uống thay Thời Ôn, Trương Diệu lấy lại để lên bàn, một tay đặt lên vai của Nhậm Xích.
Thấy Nhậm Xích vẫn nhìn cửa không nói lời nào, Trương Diệu lại lên tiếng: “Xích ca, Trần Trì Sinh cướp bạn gái của Sí ca lại hại Sí ca chết. Hiện tại anh cướp đi người phụ nữ của hắn, cũng không nhất định phải lấy mạng của hắn. Coi như là quá nhân từ rồi. Sí ca sẽ không trách anh đâu.”
Nhậm Xích cười lạnh một tiếng: “Tao muốn báo thù cho em ruột tao còn cần người dạy à?”