Hải Nam nhìn mà toát mồ hôi.
– Cậu chậm thôi! Cái chuông sắp liệt rồi.
Tay Ngọc Ánh vẫn liên tục bấm. Mắt cô lườm ra sau, ý là “ngon nói thêm câu nữa coi!”. Hải Nam mím môi, không dám hó hé gì thêm.
Bác quản gia ra mở cửa, ngay lập tức bị cô gái dọa sợ bằng khí thế của mình.
– Chào bác! Bác gọi Rồng anti-social ra đây giúp cháu ạ! Có chuyện gấp! Nhanh xíu bác ơi!
– Ơ… ừm… Nhưng nếu không phải là chuyện tiền nhà, cậu chủ sẽ không chịu gặp riêng ai.
Bác cười một cách miễn cưỡng. Xưa giờ tính cách của Long Vũ như thế nào, đáng lẽ Ngọc Ánh phải hiểu rõ chứ. Dù sao cô cũng đã thuê nhà khá lâu.
Hết cách, Ngọc Ánh đành phải lôi con “át chủ bài” ra.
– Bác nói là liên quan đến Ái Nhi! Cậu ấy sẽ tự vác mặt ra!
(Truyện được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
…—————-…
Lại nói về Vương Ái Nhi đang ở vùng ngoại ô. Cô bé ăn tối no nê thì lên phòng riêng nằm vuốt ve chú mèo của mình. Chiếc đồng hồ đã được tháo ra, cất gọn vào ngăn tủ. Có vừa tay đâu mà đeo mãi.
Mọi năm, sau khi nhảy nhót hoặc xem phim dưới tầng trệt cùng gia đình, cô sẽ nôn nao ngồi bên cửa sổ để tìm ông già Noel trên bầu trời đêm. Đến khi nào ngủ quên thì bố mẹ mới bế lên giường.
Đến bây giờ nàng ta vẫn giữ vững một niềm tin là ông già Noel có thật.
Nhưng hôm nay cô lại có cảm giác buồn bực khó tả, chẳng muốn đón sinh nhật nữa. Lồng ngực khó chịu như đang bị một vật đè nén.
Cô đưa tay vuốt ve Rồng Nhỏ rồi lẩm bẩm:
“Không hiểu tại sao tối qua còn đang vui vẻ, mà sáng nay lại chẳng nói năng gì”.
“Cậu ấy đáng ghét quá ha Rồng Nhỏ?”
.
.
.
Khoảng 10 giờ đêm, Ái Nhi đã ngủ say bên chú mèo…
“Khò…”
– Vương Ái Nhi!
Tiếng gọi thất thanh của mẹ làm cô gái nhỏ mở mắt. Ái Nhi lơ mơ còn chưa tỉnh ngủ, đầu tóc rối bời. Trên người mặc bộ đầm ngủ hồng nhạt như đứa trẻ lên ba.
Cô ngồi bật dậy, đưa tay lau nước bọt trên khóe môi rồi cau mày nói lớn:
– Dạaaa?
Tiếng gọi gấp gáp từ dưới cầu thang vọng lên:
– Xuống đây! Nhanh lên!
Chân ngỏ miễn cưỡng bước xuống giường. Tự hỏi sao hôm nay lại bị dựng đầu dậy. Mọi năm ăn bánh kem xong là ngủ thẳng cẳng đến hậu Giáng sinh luôn.
Ái Nhi mắt nhắm mắt mở, lết hai chân xuống nhà, còn ngoác miệng ra ngáp một tiếng thật to.
Dưới chân cầu thang là phòng khách, tuy không lộng lẫy nhưng vẫn thuộc dạng sạch sẽ, lịch sự. Bộ ghế gỗ được đặt trước ti vi, trên bàn là những ly trà nhỏ úp gọn. Đúng kiểu nhà phổ thông ở ngoại ô.
Mẹ của Ái Nhi vừa đặt cốc nước xuống bàn, vừa trách móc:
– Nghe tiếng gọi phải chạy xuống ngay chứ! Để bạn ngồi chờ lâu, ngại quá!
“Bạn? Bạn nào?”
Ái Nhi chết đứng khi nhìn thấy Long Vũ đang ngồi trong phòng khách. Cô dụi mắt vài lần. Chẳng lẽ nhớ người ta quá rồi nên sinh ra ảo giác?
– Gì mà đực mặt ra đó? Lại đây nói chuyện với bạn đi!
Nghe mẹ nói mà cô không tin vào tai mình. Cơn buồn ngủ còn chưa dứt. Ái Nhi cười khúc khích rồi tự nói:
– À, ha ha! Chắc đang nằm mơ!
Vẫn còn may mắn là dáng vẻ nhếch nhác này chưa bị Long Vũ ngoài đời nhìn thấy. Thôi thì nhân dịp mơ một giấc mơ phi thực tế, cũng nên “lợi dụng” cậu ta một chút. Dù gì cũng không bao giờ gặp được nhau ở ngoại ô xa xôi như thế này.
Mẹ và Long Vũ trố mắt ra nhìn cô bé tập tễnh đi lại. Ái Nhi trèo lên ghế, hai chân hai tay ôm lấy cánh tay của Trần Long Vũ, miệng cười toe toét.
Nằm mơ được ôm trai. Vương Ái Nhi thật sự vô liêm sỉ quá!