Thorne nghiêng đầu nhìn trân trân vào địa chỉ trên mặt sau của tờ giấy. “Đấy không phải chữ viết của Payne.” Cái này thì anh có thể phân biệt mà không phải tốn sức.
“Cái gì?” Cô lật qua lật lại tờ giấy.
“Không phải chữ viết tay của anh ta. Tôi biết chắc.” Chà hai bàn tay lên chiếc quần ống túm để lau sạch, anh sải bước nhanh sang tháp canh mà Payne đã sử dụng làm chỗ trú ngụ riêng của mình. Anh mở khóa và đẩy cửa, rồi đi thẳng đến bàn viết nhỏ.
Anh lục lọi trong một chồng giấy cho đến khi tìm thấy một tờ có chữ viết đúng. Rồi anh đưa nó cho cô. “Thấy chưa?”
Cô giơ cả hai tờ giấy lên và so sánh. “Ngài nói đúng. Chữ viết khác nhau hẳn.”
“Tôi đã bảo rồi. Anh ta không có viết lá thư đó.”
“Nhưng tôi không hiểu. Còn ai khác có thể viết thư này, rồi ký tên của Huân tước Payne vào?”
Anh nhún vai. “Một trò đùa tàn nhẫn, có lẽ vậy. Để khiến cô ấy nuôi hy vọng. Hoặc biết đâu chính cô ấy tự viết.”
“Tội nghiệp Minerva.”
Anh quan sát cô Taylor dùng răng bặm môi dưới lại. Thế là anh buộc mình nhìn đi nơi khác.
Cô nói, “Nhưng không hiểu sao, dù gì thì có vẻ chuyện lại diễn biến tốt đẹp. Họ thật sự đã bỏ trốn cùng nhau.”
Anh khịt mũi, cưỡng lại thôi thúc muốn kể cho cô nghe hết những gì mình đã được biết từ phu nhân Ginny Watson ngày hôm kia. Khi bị đối chất, bà quả phụ trẻ đã kể toàn bộ cho anh về chuyến viếng thăm nửa đêm của cô Minerva tại Lâu đài Rycliff. Giờ thì Thorne đã biết sự thật, chắc chắn là thế.
Payne và cô Highwood không bỏ trốn cưới chui.
Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng phải kết hôn. Anh sẽ đảm bảo điều đó xảy ra. Nếu Payne dám trở về từ cuộc rong chơi này mà vẫn còn độc thân, tình trạng đó sẽ không còn như vậy lâu đâu. Anh ta sẽ đưa cô Minerva bước vào lễ đường Thánh Ursula cho dù Thorne có phải thúc anh ta đi bằng cách chĩa dao vào người. Bảo vệ phụ nữ ở ngôi làng này là bổn phận của anh và anh rất coi trọng việc đó.
Đó chính xác là lí do hiện giờ thì anh ngậm miệng lại.
Cô Taylor không cần biết chi tiết cụ thể tất cả những gì phu nhân Watson kể cho anh. Nếu việc tin vào tình yêu đích thực và mấy câu chuyện kết thúc có hậu cho mọi người làm cô gái này vui, Thorne sẽ mang tất cả sự thật khó chịu xuống mồ. Suy cho cùng, bí mật này không hẳn là cái đầu tiên. Chỉ là một trong số rất nhiều bí mật anh đã thề giữ kín, vì hạnh phúc của cô.
Cô xem xét kỹ chồng giấy.
Anh khoanh tay lại. “Cô lại đang rình mò gì nữa đây?”
“Không,” cô phản kháng. “Ờ thì có lẽ. Chúa ơi, ngài ấy viết quá trời thư cho các quản gia của mình.”
“Nghe này, tôi còn phải đi đào giếng nữa và…”
“Khoan đã.” Cô giật một tờ giấy ra khỏi chồng. “Cái gì đây?” Cô đọc to. ” ‘Millicent… Madeira… Michaela… Marilyn…’ Và đây được chính tay ngài ấy viết.”
“Thì sao? Danh sách các tên thôi mà.”
“Phải. Một danh sách tên của phụ nữ, tất cả đều bắt đầu bằng chữ M.” Màu đỏ ửng chợt xuất hiện từ cổ họng cô. “Chữ thì chẳng mang nghĩa gì, nhưng đây… đây là bằng chứng. Ngài không thấy sao?”
“Không. Không hề.”
“Huân tước Payne lúc nào cũng cư xử như kiểu ngài ấy chẳng tài nào nhớ nổi tên của Minerva. Kêu cô ấy là Melissa và Miranda và một loạt các tên ‘M’ khác. Nhưng chắc hẳn ngài ấy cố tình làm thế, ngài không thấy sao? Chỉ để chọc ghẹo cô ấy. Thậm chí ngài ấy còn chịu khó viết ra danh sách này.”
“Tôi nghĩ điều đó chứng tỏ anh ta còn đê tiện hơn nữa.”
Cô chậc lưỡi một cách khó chịu. “Hạ sĩ Thorne, ngài thực sự chẳng biết một tí gì về yêu thương hết.”
Thorne nhún vai. Cô nói đúng. Anh biết về dục vọng. Anh biết về sự thèm muốn. Anh biết về lòng trung thành và tận tâm đến tận xương tủy từ trước cả những ký ức đầu tiên của người phụ nữ này.
Nhưng anh chả biết cái quái gì về yêu đương cả.
Cô nên cảm ơn Chúa vì điều đó đi.
Rồi ngay lúc ấy, cô lại toét miệng cười với anh, nụ cười rất gan góc. Chưa ai cười như thế với Thorne. Nhưng trước giờ cô luôn như vậy. Vui tươi khi đối mặt với mọi thứ. Hát như một thiên thần, ngay cả khi cô đứng trước những cánh cổng địa ngục.
“Ngài không biết sao.” Cô nói. “Bề ngoài không ưa nhau thường ẩn giấu sự thu hút ngầm.”
Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Trường hợp này thì không.”
“Ồ, có chứ. Danh sách này không chứng tỏ Huân tước Payne là một kẻ đê tiện.” Cô đập nhẹ tờ giấy vào ngực của Thorne. “Nó chứng tỏ rằng ngài ấy đã yêu cuồng si.”
– Hết chương 25 –