“Vâng, thưa đức ngài.”
Halford vỗ vào mông các cô gái thật kêu khi tiễn đi. Sau đó Minerva cảm thấy ánh nhìn của công tước lướt tới cô. Da cô sởn gai ốc lên.
“Bây giờ thì,” anh nói, “lo đến hành lí của cậu nào. Cậu không định giới thiệu cô ta à Payne? Hình như trước giờ tôi chưa hề gặp cô này.”
“Đúng là vậy.” Colin vuốt dọc lưng cô để dỗ cô an tâm. “Melissande là người mới.”
Melissande? Cô nhắm mắt lại một chút để ngăn mình đảo mắt.
“Không phải kiểu thường lệ của cậu phỏng?” Công tước hỏi.
“Tôi luôn thích sự đa dạng mà. Có thể cô ấy trông ngây thơ vậy chứ cô ấy rất đáng kinh ngạc.”
“Thế cơ à?” Công tước nói với cô. “Vậy thì Melissande. Chắc chắc bạn ta hẳn phải kể rằng tất cả chúng ta đều là bạn ở điền trang Winterset. Cô sẽ bày tỏ một chút cảm kích với chủ nhà chứ nhỉ? Cô có thể bắt đầu bằng một nụ hôn.”
Bụng dạ cô chợt nôn nao.
Cánh tay của Colin siết chặt quanh eo cô để trói vào anh và cấm cô cử động. Anh điềm nhiên nói, “Cậu phải thứ lỗi cho cô ấy. Cô ấy chẳng nói được một từ tiếng Anh.”
“Không một từ luôn à?” Công tước cười khùng khục. “Parlez-vous francais?(17)”
(17): (tiếng Pháp) Cô nói được tiếng Pháp không?
“Tiếng Pháp cũng không. Cô ấy được sinh ra ở công quốc vùng Alps. Không thể nhớ nổi tên của nó. Họ có thổ ngữ riêng.”
“Hừm.” Công tước ngẫm nghĩ. “May thay, niềm khoái lạc là ngôn ngữ thế giới.” Anh ta quét một ngón tay lên phần vai bị lột trần của Minerva.
Cô nhìn anh ta trừng trừng, sôi máu. Dù là công tước hay không, có mưu mô hay không, có hội nghị chuyên đề hay không – Minerva quyết không chịu đựng sự đối xử thế này. Dẫu cho cô thiếu vẻ đẹp, tài nghệ, lịch thiệp và tế nhị theo tiêu chuẩn của một quý cô tao nhã thì cô cũng là một người có học thức và độc lập tư tưởng. Cô có phẩm giá của mình mà.
Khi ngón tay quá táo bạo của Halford lướt xuống dưới, đùa bỡn về phía phần cổ áo hở, cô nổi đóa lên – và đánh tay anh ta văng ra.
Rồi cô nhe răng ra và khẽ gầm gừ. Bạo lực cũng là ngôn ngữ thế giới đấy nhé.
“Coi chừng đó Halford.” Colin trở nên căng thẳng. Giờ thì trong giọng anh không có chút hóm hỉnh nào, chỉ có đe dọa. “Không có giỡn mặt với cô gái này được đâu. Một người bạn của anh họ tôi làm việc trong Bộ Chiến tranh nhờ tôi trông chừng cô ấy. Có mấy tin đồn, nghi ngờ. Bên tình bảo Hoàng gia ám chỉ cô ấy một là công chúa đang bị lưu đày, hai là sát thủ máu lạnh.”
Công tước phá ra cười sặc sụa. “Xét thấy vết thâm tím trên quai hàm của cậu thì tôi cá là ý thứ hai rồi. Nhân nói tới cá cược, đi nào. Mọi người đang ở trong phòng chơi bài đấy.”
Công tước quay gót trở lại – gót chân trần, vì có vẻ như anh ta chẳng mặc hay mang gì dưới lớp áo banyan hết – và bước đi nhẹ nhàng theo lối hành lang dài.
Colin và Minerva đi tụt lại vài bước về sau.
“Giờ thì tôi là sát thủ máu lạnh hả?” Cô rít lên. “Ngài nghĩ ra mấy thứ này từ đâu vậy?”
Anh suỵt cô, cố tình đi chậm lại để họ tụt lại xa xa hơn nữa. “Nó gọi là tùy cơ ứng biến, nhớ không? Tôi phải đưa ra một lời giải thích cho cách xử sự của cô chứ.”
Phía trước họ, công tước kêu một người bạn thật lớn ngay lúc quẹo đi.
Một khi Halford ra khỏi tầm mắt, Minerva đứng sững tại hành lang, vùng mạnh để thoát ra khỏi vòng tay của Colin. Cô không hiểu nổi sao anh lại có thể làm điều này với cô – phút trước thì rất ưa bảo vệ và quên mình, phút sau lại rất trịch thượng.
“Tôi không đáng bị như vậy,” cô thầm thì. “Chỉ vì tôi đã phạm sai lầm khi chấp nhận… sự quan tâm… của ngài tối qua, mà điều đó lại biến tôi thành điếm được. Sao ngài dám xếp tôi cùng một giuộc với những phụ nữ kém phẩm giá kia chứ?”
“Tin tôi đi, những phụ nữ kia sẽ không tự nhận mình kém phẩm giá đâu. Và cái gì khiến cô nghĩ họ là điếm vậy? Có thể họ là tiểu thư, cũng thuộc dòng dõi quyền quý và được giáo dục y như cô, họ biết những gì cô không biết. Biết cách tự tận hưởng. Biết làm sao để vui thú.”
“Cái gì?” Cô thọc một ngón tay vào ngực mình. “Tôi biết cách tự tận hưởng. Tôi biết làm sao để vui thú chứ.”
Anh khẽ nghiêng đầu và kéo dài giọng, “Ồ, đương nhiên cô biết rồi.”
“Sao ngài dám.” Giờ thì cô thọc ngón tay ấy vào ngực anh. “Sao ngài dám đưa tôi đến nơi này và bắt tôi chịu trận tên công tước dâm đãng, tham lam kia.”
Anh tóm lấy cổ tay cô và hạ giọng. “Phải đấy, sao tôi lại dám.”
Cô không cần phải thấy nét mặt của anh cũng biết là anh đang tức giận. Cơn thịnh nộ trong anh bộc phát.
“Sao tôi dám liều mạng cứu cô khi cô suýt ném mình rơi vào tay cướp đường. Sao tôi dám đưa cô đến một ngôi nhà đủ tiện nghi, nơi cô có thể tìm được thức ăn và một chỗ nương náu qua đêm sau cả ngày ngao du rừng rú và đồng cỏ. Sao tôi dám.”
Hai tay anh lướt lên vai cô, nửa chừng dừng lại giữa đầu và cổ của cô. Cứ như thể anh đang cố gắng quyết định xem nên hôn cô hay bóp cổ cô.
Trường hợp nào thì cô cũng sẽ chống trả.
“Chúng ta sẽ bước vào trong căn phòng chơi bài đó bây giờ. Chúng ta sẽ ăn, uống và chơi trò của họ. Ngay khi có thể, ta sẽ lẻn lên lầu và ngủ thật ngon. Tôi thề với cô, sáng mai cô sẽ ra khỏi ngôi nhà này mà cả sự trong trắng lẫn tính cách hay sự phản đối của cô vẫn còn nguyên vẹn – được giấu kín an toàn bên trong cái vỏ bé nhỏ của cô – miễn sao cô làm tốt hai việc.” Anh lắc lắc đầu cô. “Ở sát bên tôi và đóng cho tròn vai.”
“Làm sát thủ máu lạnh à? Tôi có thể được truyền cảm hứng cho vai đó rồi đấy.”
– Còn tiếp –