Kate nhận lấy một ly rượu nhỏ từ khay phục vụ. “Có lẽ đơn giản vì Minerva không có thiên về thi ca.”
“Nhưng ít ra chị ấy nên nói gì đó có triển vọng một chút chứ. Đây, xem này. Chị ấy chỉ nhắc đến Huân tước Payne ở đây, từ giữa cuốn. Mà với một người được cho là thông minh như thế, thậm chí chị ấy lại không thể viết tên cho đúng nữa. P-A-I-N (11), chị ấy nghĩ như vậy đó.”
(11): Nghĩa là “đau khổ”, Minerva chơi chữ vì “Payne” và “Pain” phát âm như nhau.
Kate cúi đầu khẽ cười. Không hiểu sao, cô lại ngờ Minerva có thể sơ suất mà viết kiểu đó.
“Đừng bận tâm về lỗi chính tả, con gái,” Bà Highwood thúc giục. “Cứ đọc đi. Con bé viết gì thế?”
Charlotte nhấp ngụm nước chanh lấy giọng. ” ‘Hôm nay là thứ Năm, tụi mình bị bắt phải chịu đựng sự hiện diện của Huân tước Payne trong bữa tối. Mình không biết nên quy tội cho chứng khó tiêu cấp do sự có mặt của anh ta, sự xu nịnh của mẹ, hay món bánh lươn của phu nhân Nichols. Buổi tối này đúng là khó chịu nhất từ trước đến giờ, về mọi mặt.’ “
“Hôm đó là của hè trước à?” Diana hỏi.
Charlotte lắc đầu. “Tuần trước.”
Kate biết đây là lúc nên bênh vực cho món bánh pa-tê lươn của bà Nichols đáng thương. Nhưng thật tình thì món ấy không thể biện hộ được. Như có thỏa thuận ngầm chung, ai cũng lặng lẽ múc một muỗng thạch sữa cho vào miệng.
Kế đến là một hớp rượu.
Rồi lại một muỗng thạch.
“Sao nữa, phải có gì thêm nữa chứ.” Bà Highwood vung vẩy cái muỗng trước mặt Charlotte. “Đọc tiếp đi con gái.”
“Con đang đọc tiếp đây.” Charlotte lật nhanh sang các trang còn lại. “Chẳng còn gì nhiều để đọc. Toàn là về đá, vỏ ốc và dấu in của thằn lằn. Người đàn ông duy nhất mà chị ấy đề cập thường xuyên là một nhà khoa học nào đấy. Ngài Alisdair Kent. Có vẻ như chị Minerva ngưỡng mộ ngài ấy nhiều lắm. Còn khi nói về Huân tước Payne, lời lẽ của chị ấy không bao giờ tử tế.” Cô đóng sầm quyển nhật ký. “Con đã nói là chị không yêu ngài ấy mà mẹ. Chị ấy bị đưa đi trái ý của mình. Mẹ phải để Hạ sĩ Thorne đi tìm họ.”
Bà Highwood với tay qua bàn. “Đưa đây cho mẹ nào.”
Bà lấy quyển nhật ký khỏi tay Charlotte, lật mở ra ngay trang viết cuối, cầm nó cách một sải tay và săm soi nó thật kỹ. Nét chau mày tập trung của bà nhanh chóng biến thành vẻ mặt thích thú.
“À há. Đây rồi. Một bài viết mới cách đây ba đêm thôi. ‘Tin buồn tại cửa hàng Bách Hóa. Người ta đồn rằng Payne sẽ cầu hôn chị D. Tên đê tiện, dối trá đó. Sau tất cả những gì hắn hứa với mình hồi hè năm ngoái. Mình không thể để chuyện đó xảy ra được.’ Và rồi, ít ngày sau là bài viết cuối cùng của con bé. Cái ngày sau buổi khiêu vũ đấy các con.” Bà Highwood nhướng một chân mày. ” ‘Giờ thì đã thuyết phục được Payne. Kế hoạch đã được ấn định bằng nụ hôn. Hôm sau tụi mình sẽ lên đường.’ “
Bà quăng cuốn sổ xuống bàn, làm các món đồ pha lê kêu lách cách. “Đấy, con thấy chưa, Diana. Em gái con là một người phụ nữ mưu mô, xảo trá. Nó đã cướp Huân tước Payne ngay trước mắt con và nó đã mưu tính suốt từ hè năm ngoái. Ngay từ đầu. Hãy hình dung xem.”
“Ngài ấy có phải là của con đâu mà cướp.” Diana đỏ mặt. “Con chắc sự việc không giống vậy đâu.”
“Có lẽ là không,” Kate nói, cố thích ứng với ý nghĩ rằng Minerva Highwood là một phụ nữ chuyên đi mồi chài đàn ông một cách trơ trẽn – mà hoàn toàn không thành. “Nhưng cháu thiết nghĩ chúng ta có thể an tâm mà kết luận rằng nếu Minerva có đi với Huân tước Payne đến nơi nào chăng nữa thì đó cũng là tự nguyện. Chắc chắn cô ấy không có bị bắt cóc đâu.”
“Đúng là ranh ma.” Bà Highwood múc một muỗng thạch sữa thật lớn đưa vào miệng. “Chuyện này xảy ra hồi nào vậy? Nó chưa hề tỏ ra thích đàn ông. Mẹ còn chẳng nghĩ Minerva sẽ được một con cóc hôn. Vậy mà bây giờ…”
“Ồ,” Charlotte thốt ra, chợt ngây đơ tại chỗ và nhìn chăm chăm vào muỗng của mình. “Bây giờ. Cứ tưởng tượng xem bây giờ chị ấy đang ở đâu.”
Kate sặc cười.
Diana nhắm chặt mắt. “Charlotte, xin em. Đừng tưởng tượng gì hết.”
– Hết chương 11 –