“Con bé để lại một bức thư ngắn. Hẳn nó đã rớt khỏi bàn. Con không thấy nó cho tới vừa ban nãy thôi.” Diana vuốt phẳng tờ giấy và giơ nó ra, chuẩn bị đọc.
Như thể họ đang ở trong nhà thờ chứ không phải phòng trà vậy, các quý bà quý cô đồng loạt nhổm dậy khỏi ghế, chuẩn bị nghe đọc thư. Tại quầy rượu, kể cả Hạ sĩ Thorne cũng hơi ngẩng mặt lên.
” ‘Diana thân yêu,’ ” người đẹp tóc vàng hoe đọc lá thư, ” ‘Em xin lỗi vì chuyện này lại xảy đến bất ngờ thế này. Chị, Charlotte và mẹ tuyệt đối không được lo lắng. Em an toàn, đang đi về hướng Bắc với Huân tước Payne. Tụi em đã trốn đến Scotland để kết hôn. Tụi em…’ ” Diana hạ thấp tờ giấy và nhìn vào mẹ mình. ” ‘Tụi em yêu nhau say đắm.’ “
Bốn bề im lặng như tờ.
Charlotte là người đầu tiên phá tan điều đó. “Không. Không. Chắc hẳn có sự nhầm lẫn nào đó. Minerva và Huân tước Payne, bỏ trốn cùng nhau? Yêu nhau? Không thể nào?”
“Làm sao họ có thể đi mất từ sáng được vậy?” Kate hỏi. “Không có ai để ý thấy sao?”
Diana nhún vai. “Minerva luôn ra ngoài thám hiểm vịnh và các vách đá. Chẳng có gì lạ khi con bé hay biến mất trước bữa sáng, rồi lại ló mặt về ngay khi màn đêm dần buông.”
Kate thu hết can đảm và nói với con voi trong phòng. “Hạ sĩ Thorne?”
Anh ta ngước lên.
“Lần cuối ngài nhìn thấy Huân tước Payne là khi nào?”
Anh chàng to lớn cau mày nhìn quầy rượu và nói một cách dứt khoát. “Đêm qua.”
“Vậy chắc là thật rồi,” Diana nói. “Họ đã trốn đi cùng nhau.”
Một mối lo âu mới làm tim Kate nhức nhối. Cô đi đến cạnh Diana và chạm vào cánh tay cô gái. “Cậu thất vọng lắm phải không?”
Diana trông bối rối. “Về khía cạnh nào cơ?”
Kate nghiêng đầu về phía bà Highwood hiện vẫn còn sững sờ. “Mình biết mẹ cậu rất hy vọng chuyện cậu và Huân tước Payne.”
“Ừ, nhưng mình chưa bao giờ có cùng niềm hy vọng như thế cả,” Diana thì thầm. “Anh ta khá quyến rũ và đẹp trai, nhưng cảm xúc của mình dành cho anh ta chưa bao giờ vượt quá tình bạn. Thật ra, mình thường nghĩ nếu anh ta sắp cưới người khác thì mình nhẹ cả người. Nhưng mình không hề tưởng tượng rằng Minerva…”
“Minerva ghét cay ghét đắng người đàn ông đó,” Charlotte xen vào. “Chị ấy đã nói với em như thế, rất nhiều lần.” Cô bé giật lấy lá thư từ tay Diana. “Em không thể tin được chị ấy lại bỏ trốn cùng ngài ấy. Sẽ dễ tin hơn nếu chị ấy bị hải tặc bắt cóc.”
Kate nhún một bên vai. “Đôi khi bề ngoài không ưa nhau lại có thể che giấu một sự thu hút ẩn bên dưới đấy.”
“Nhưng mấy tháng qua họ toàn cãi vã suốt,” Charlotte nói. “Và rất nhiều lần Huân tước Payne còn không tài nào nhớ nổi tên của chị ấy.”
“Tối hôm kia anh ta có mời con bé khiêu vũ mà,” Diana chỉ ra.
Kate nói, “Đúng là họ có khiêu vũ. Nhưng khá thảm họa. Mặc dù vậy, ai lại có thể đoán ra được chuyện này chứ?”
“Chẳng có ai cả. Bởi vì điều này có gì đó không ổn.”
Hạ sĩ Thorne đẩy mạnh ghế lùi ra xa quầy và đứng thẳng dậy, gần như muốn đập đầu vào các rui sơn đen bị hở ra. Bằng những sải chân nặng nề, anh ta tiến đến gia nhập nhóm của họ. “Payne có ý đồ gì đó, tôi cam đoan thế. Tôi sẽ đuổi theo sau họ. Nếu cưỡi ngựa đi bây giờ, tôi có thể đến London khoảng chừng sáng mai.” Anh ta nhìn sang Diana. “Nếu họ ở đâu đó trên đường Great North thì Huân tước Rycliff và tôi sẽ tìm thấy họ và mang em gái cô về nhà.”
“Không!”
Tất cả mọi người đều quay mặt về nơi phát ra lời phản đối: Bà Highwood. Người phụ nữ này vẫn còn ngây ra như phỗng, lòng bàn tay áp chặt xuống bàn, nhìn chằm chằm thẳng về phía trước. Kate không chắc mệnh phụ này có chớp mắt lấy một lần từ khi Diana đọc bức thư hay không.
“Không ai đuổi theo họ hết,” bà nói. “Ta đã biết ngay từ đầu, Huân tước Payne sẽ trở thành con rể của ta. Bạn bè luôn bảo trực giác của ta là vô song.” Bà ấn một tay lên ngực. “Tất nhiên là ta cứ tưởng Diana sẽ là người lọt vào mắt xanh của ngài ấy, con bé đáng yêu thế cơ mà. Nhưng dường như ta đã coi thường trí thông minh của Minerva.” Đôi mắt xanh biếc ánh lên. “Ta không thể hình dung ra con bé láu cá này đã làm gì mà bẫy được ngài ấy.”
Charlotte bàn cãi, “Chắc chắn Minerva mới là người bị giăng bẫy. Con nói cho mẹ hay, chị ấy không đời nào lại bỏ trốn cùng Huân tước Payne hết. Dám chị ấy bị bắt cóc lắm!”
“Chị không nghĩ con bé bị bắt cóc đâu, Charlotte,” Diana nói. “Nhưng mẹ ơi, con phải thừa nhận diễn biến việc này quá đỗi bất ngờ.”
“Không thể tin nổi thì đúng hơn.” Thorne khoanh tay lại. “Anh ta đang rắp tâm giở trò ma mãnh gì đó.”
“Biết đâu vì ngài ấy đang yêu,” Kate cãi lại. “Như trong lá thư nói này.”
Thorne lắc đầu. “Không thể nào.”
“Không thể nào?” Kate vô cùng bực mình thay cho Minerva. “Tại sao lại không thể nào có chuyện một người đàn ông phải lòng một cô gái khác người chứ? Có thể Minerva không phải là cô gái xinh đẹp nhất trong phòng. Nhưng biết đâu Huân tước Payne đã nhìn ra vẻ đẹp nào đấy trong tinh thần ham học hỏi của cô ấy, hoặc tính độc lập, nghị lực của cô ấy. Một cô gái không hoàn hảo được yêu say đắm, nó lạ đến khó hiểu lắm sao?”
Nhà Highwood im lặng, ngoảnh mặt đi chỗ khác trông rất khó xử và Kate biết mình đã nói quá nhiều. Đây là chuyện về Minerva, không phải cô. Hoàn cảnh của họ chẳng giống nhau. Minerva có thể không phải là cô gái xinh đẹp nhất phòng, nhưng cô ấy vẫn là một quý cô trong gia đình gia giáo và có của ăn ủa để.
Kate thì đơn côi và nghèo khó, trên hết lại không được trời ban cho một cơ thể hoàn hảo. Chẳng có quý ngài hảo hiệp nào đề nghị bỏ trốn cùng cô, hay thậm chí mời cô khiêu vũ. Nhưng dẫu có ngốc nghếch, cô vẫn nuôi hy vọng mãnh liệt về tình yêu. Xét cho cùng thì cô đã bám víu lấy hy vọng ấy suốt cả đời mình rồi. Lúc này cô đâu thể đơn giản buông nó ra được.
Cô chỉ nói, “Minerva là bạn tôi. Và tôi rất mừng cho cô ấy.”
“Nếu cô ấy là bạn cô thì cô nên lo lắng đi.” Thorne nhìn trừng trừng, vô cùng giận dữ. “Cô ấy cần được giải cứu.”
Kate hất cằm và quay nghiêng mặt với anh ta. Khuôn mặt nghiêng mang vết chàm, nét không hoàn hảo của cô. “Chẳng phải đó là quyết định của mẹ cô ấy hay sao?”
Bà Highwood túm lấy khuỷu tay cô. “Phải, cô Taylor nói đúng đấy! Chúng ta nên ăn mừng. Hãy hình dung xem – Minerva vụng về, cáu kỉnh của ta đã bỏ trốn cùng một tử bước. Vài người có thể cho việc đó là bất ngờ, không thể tin nổi. Nhưng trừ phi có người thuyết phục ta theo hướng khác…” Một nụ cười lan tỏa khắp gương mặt người phụ nữ này, khiến bà trông trẻ ra mười tuổi. “Ta lại cho việc đó là một phép màu.”
– Hết chương 8 –