Lục lọi khắp túi trong áo choàng của mình, cô định vị được bản tập san khoa học. Cô mở đến trang thông cáo và giơ nó ra cho anh xem xét. “Sắp có một hội nghị của Hội Địa chất Hoàng gia vào cuối tháng này. Một cuộc hội nghị chuyên đề. Nếu ngài đồng ý đi với tôi, tiền tiết kiệm của tôi đủ để tài trợ cho chuyến đi của chúng ta.”
“Một hội nghị địa chất.” Anh lướt nhìn tờ tập san. “Đây là lời đề nghị nửa đêm tai tiếng của cô. Cô lê bước qua màn đêm ẩm ướt, lạnh lẽo đến đây để đưa đề nghị thế này. Cô sẽ mời tôi đến một hội nghị địa chất nếu tôi để chị cô được yên.”
“Chứ ngài mong đợi tôi đề nghị cái gì? Bảy ngày khoái lạc nhục lục, đồi trụy trên giường của ngài à?”
Cô có ý nói đùa, nhưng anh không cười. Thay vào đó, anh nhìn chăm chú chiếc áo đầm ướt sũng của cô.
Người cô đỏ như tôm luộc bên dưới lớp vải. Chết tiệt thật. Lúc nào cô cũng nói bậy nói bạ.
Anh nói, “Tôi thấy lời đề nghị đó hấp dẫn hơn đấy.”
Thật ư? Cô cắn lưỡi để ngăn mình nói ra điều đó. Thật là hạ thấp mình nếu thừa nhận lời bình phẩm ứng khẩu của anh ta làm cô phấn khích nhiều thế nào. Tôi thích những khoái lạc nhục lục của cô hơn là một bài thuyết trình về đất cát đó. Quả thực là lời khen ngợi tốt đẹp.
“Một hội nghị địa chất,” anh lặp lại với chính mình. “Đáng lẽ tôi nên biết trước rằng kết cục chuyện này sẽ cứng như đá.”
“Kết cục của chuyện gì chẳng cứng như đá. Đó là lí do những nhà địa chất chúng tôi thấy đá rất thú vị. Mặc dù vậy, tôi không dụ dỗ ngài bằng hội nghị chuyên đề đâu. Tôi đang dụ dỗ ngài bằng lời hứa năm trăm guinea sao?”
Bây giờ thì cô mới có được sự chú ý của anh. Cái nhìn của anh chăm chú hơn. “Năm trăm guinea sao?”
“Phải. Đó là giải thưởng cho phần thuyết trình hay nhất. Nếu ngài đưa tôi đến đó và giúp trình bày những khám phá của tôi trước toàn Hội, ngài có thể giữ tất cả. Năm trăm guinea sẽ đủ để giúp ngài say xỉn và truy hoan ở London cho đến sinh nhật của ngài, tôi hy vọng thế?”
Anh gật đầu. “Với một chút kế hoạch ngân sách khôn ngoan. Tôi có thể phải hoãn việc mua đôi giày bốt mới, nhưng con người ta phải biết hy sinh.” Anh đứng dậy, mặt đối mặt với cô. “Song, có vấn đề đây. Sao cô có thể chắc mình sẽ thắng giải?”
“Tôi sẽ thắng. Tôi có thể giải thích những khám phá của tôi cho ngài biết một cách chi tiết, nhưng sẽ có rất nhiều từ ngữ đa âm tiết trong đó. Tôi không chắc ngài hiểu hết không. Chỉ cần nói là tôi chắc chắn.”
Anh nhìn xoáy vào cô và Minerva tập hợp sức lực để giữ chặt ánh mắt ấy. Bình tĩnh, tự tin, không chớp mắt.
Sau một lúc, ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng ấm áp xa lạ. Đây là một sự xúc động mà cô chưa từng thấy ở anh trước kia.
Cô nghĩ nó có thể là… sự khâm phục.
“Thế thì,” anh bảo, “sự chắc chắn rất phù hợp với cô.”
Trái tim cô xao xuyến một cách lạ lùng. Đó là điều tử tế nhất mà anh từng nói với cô. Cô cho rằng đó có thể là điều tử tế nhất mà bất kì ai từng nói với cô.
Sự chắc chắn rất phù hợp với cô.
Và bất chợt, mọi thứ trở nên khác hẳn. Lượng rượu nhỏ mà cô uống vào lan khắp bụng cô, sưởi ấm và giúp cô thư giãn, làm cho sự ngượng nghịu của cô tan biến đi. Cô cảm thấy thoải mái với cảnh vật xung quanh và thạo đời một chút. Cứ như thế nói chuyện với một kẻ phóng đãng bán khỏa thân trong một tháp canh lúc nửa đêm là việc tự nhiên nhất trên thế gian.
Cô uể oải ngồi xuống ghế bành và đưa tay lên tóc mình, tìm và tháo một vài kẹp tóc còn lại ra. Cô chậm rãi và mơ màng dùng ngón tay chải mái tóc ướt và xõa các lọn tóc xuống đôi vai, để chúng khô nhanh hơn.
Anh đứng nhìn cô một lúc. Rồi anh đi rót thêm rượu.
Một dòng rượu vang đỏ cuộn xoáy trong ly đầy khiêu gợi. “Này, tôi không tán thành kế hoạch này đâu. Dù là trong tưởng tượng cũng không. Nhưng hỏi cho biết thôi nhé, chính xác thì cô hình dung chuyện này xảy ra thế nào? Một buổi sáng nọ, chúng ta thức dậy và cùng nhau đi thẳng tới London thôi hả?”
“Không, không phải London. Hội nghị chuyên đề diễn ra ở Edinburgh.”
“Edinburgh.” Cái chai đánh cạch xuống bàn. “Edinburgh ở Scotland.”
Cô gật đầu.
“Tôi tưởng cô bảo đây là Hội Địa chất Hoàng gia.”
“Đúng vậy.” Cô vẫy tờ tập san trước mặt anh. “Hội Địa chất Hoàng gia ở Scotland. Ngài không biết sao? Tất cả sự kiện học thuật thú vị nhất đều diễn ra tại Edinburgh.”
Bước lại phía cô, anh săm soi tờ tập san. “Vì Chúa, sự kiện này sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy hai tuần lễ nữa. Marietta, bộ cô không nhận thấy một cuộc hành trình đến Scotland là thấ nào sao? Cô đang nói đến chuyến du hành kéo dài ít nhất là hai tuần đấy.”
“Đi bằng xe ngựa chở thư từ London chỉ mất bốn ngày thôi. Tôi đã kiểm tra rồi.”
“Xe ngựa chở thư à? Cưng ơi, một tử tước không đi lại bằng xe ngựa chở thư.” Anh lắc đầu, ngồi xuống đối diện với cô. “Và bà mẹ yêu quý của cô sẽ phản ứng với tin này thế nào đây, khi mà bà phát hiện cô đã bỏ trốn đến Scotland với một Huân tước đầy tai tiếng?”
“Ồ, bà sẽ mừng rơn. Miễn là một trong số các cô con gái của bà kết hôn với ngài, bà sẽ không kén cá chọn canh đâu.” Minerva từ từ rút bàn chân ra khỏi đôi giày ống lấm bùn, ẩm ướt và co chân lên bên dưới váy, rúc gót chân lạnh run vào bên dưới mông. “Ngài không thấy chuyện đó hoàn hảo sao? Chúng ta sẽ giả vờ bỏ trốn cùng nhau. Mẹ tôi sẽ không phản đối lấy một lời và Huân tước Rycliff cũng vậy. Ngài ấy sẽ chỉ thấy vui mừng khi nghĩ rằng rốt cuộc ngài cũng kết hôn. Chúng ta sẽ đi đến Scotland, trình bày những phát hiện của tôi, đoạt giải. Sau đó, chúng ta sẽ nói với mọi người rằng đơn giản là chuyện đôi ta đã không đi tới đâu hết.”
Cô diễn giải các ý tưởng của mình càng nhiều thì từ ngữ bật ra khỏi môi càng dễ dàng và cô càng phấn khởi. Việc này có thể sẽ thành công. Nhất định nó sẽ thành công.
“Vậy là cô sẽ quay về vịnh Spindle mà vẫn không cưới hỏi gì, sau mấy tuần đi cùng tôi à? Cô không thấy rõ là cô sẽ bị…”
“Hủy hoại thanh danh ư? Tôi biết chứ.” Cô nhìn vào những ngọn lửa bùng cháy dữ dội. “Tôi sẵn lòng chấp nhận số phận đó. Dù gì thỉ tôi cũng không mong muốn có một cuộc hôn nhân trong tầng lớp thượng lưu đâu.” Nói chính xác là không có hy vọng cho một cuộc hôn nhân nào cả. Cô chẳng ưu thích mấy vụ tai tiếng và những chuyện ngồi lê đôi mách. Nhưng việc bị tẩy chay khỏi giới thượng lưu còn có thể tệ hại hơn việc bị chèn ép dưới đáy sao?
“Nhưng còn chị em cô thì sao? Họ cũng sẽ bị liên lụy.”
Lời bình luận của anh khiến cô ngừng lại suy tính. Không phải cô không nghĩ đến khả năng này. Ngược lại, cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Cô đáp, “Charlotte còn nhiều năm mới đến tuổi cập kê. Con bé có thể vượt qua được một chút tai tiếng. Về phần Diana… đôi khi tôi nghĩ điều tử tế nhất mà tôi có thể làm cho chị ấy là phá hỏng các cơ hội kiếm được một cuộc hôn nhân ‘tốt đẹp’ của chị. Khi đó, chị có thể kết hôn với người chị ấy yêu.”
Anh nhấm nháp rượu một cách trầm ngâm. “Ừm, tôi mừng là cô đã vạch kế hoạch này tỉ mỉ như ý nguyện của mình. Cô chẳng việc gì phải ân hận khi hủy hoại thanh danh của mình hay của chị em cô. Nhưng có lúc nào cô nghĩ đến của tôi chưa?”
“Cái gì của ngài cơ? Danh tiếng của ngài à?” Cô bật cười. “Nhưng danh tiếng của ngài thật kinh khủng.”
Má anh hơi ửng đỏ. “Tôi không biết rằng nó lại kinh khủng.”
Cô đặt ngón tay trỏ bên trái lên ngón tay cái bên phải. “Để tôi chỉ ra điều đầu tiên. Ngài là kẻ phóng đãng mặt dạn mày dày.”
“Phải.” Anh kéo dài từ đó.
Cô chạm vào ngón tay trỏ. “Điều thứ hai. Tên của ngài đồng nghĩa với sự phá hoại. Đánh nhau trong quán rượu, những vụ tai tiếng… bùng nổ theo đúng nghĩa đen. Ngài đi đến đâu là náo động đến đấy.”
“Về phần đó thì tôi có cố tình đâu. Nó cứ thế… xảy ra thôi.” Anh xoa tay khắp mặt mình.
“Thế mà ngài lại lo lắng kế hoạch này sẽ làm nhơ nhuốc danh tiếng của ngài ư?”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh nghiêng người về phía trước và chống khuỷu tay lên đầu gối. Anh làm điệu bộ với bàn tay đang cầm ly rượu. “Tôi đúng là kẻ mê gái.” Rồi anh giơ bàn tay không lên. “Và cũng đúng là tôi đụng đâu hỏng đó. Nhưng cô thấy đấy, cho đến giờ tôi vẫn giữ được hai thiên hướng này tách biệt nhau. Tôi ngủ với đàn bà và tôi hủy hoại nhiều thứ, nhưng tôi chưa bao giờ hủy hoại một cô gái ngây thơ.”
“Có vẻ như chỉ là một sơ suất nhỏ của ngài mà thôi.”
Anh cười khùng khục. “Có lẽ thế. Nhưng nó không phải là cái mà tôi muốn khắc phục.”
Ánh mắt anh gặp mắt cô, không mờ ám và rất chân thành. Và một điều lạ xảy ra. Minerva tin anh. Cô chưa từng cân nhắc đến trở ngại này. Rằng anh ta có những nguyên tắc đạo đức. Cô không ngờ rằng anh ta lại câu nệ đến mức cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng rõ là anh ta câu nệ. Và anh ta đang bộc lộ cho cô thấy, với một thái độ tin tưởng. Như thể họ là bạn bè và anh tin rằng cô sẽ hiểu.
Điều gì đó đã thay đổi giữa họ, trong mười phút kể từ lúc cô nện vào cửa nhà anh.
Cô ngồi lùi lại trong ghế, nhìn anh chăm chú. “Ban đêm ngài là một con người khác.”
“Đúng vậy,” anh xuề xòa đồng ý. “Nhưng mà, cô cũng thế.”
Cố lắc đầu. “Tôi luôn luôn là con người này, ở bên trong. Chỉ là…” Không hiểu sao , tôi không bao giờ có thể thành công trong việc trở thành con người này khi ở bên ngoài. Tôi càng cố gắng vất vả bao nhiêu thì tôi càng trở lại chính mình bấy nhiêu.”
“Nghe này, tôi rất vinh dự trước lời mời của cô, nhưng chuyến du ngoạn mà cô đề nghị không thể xảy ra. Tôi sẽ trở lại đây, trông giống như tên sở khanh đểu cáng tệ hại nhất. Đại loại thế. Dụ dỗ rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi một quý cô trẻ tuổi ngây thơ sao?”
“Tại sao tôi không thể là người bỏ rơi ngài nhỉ?”
Anh bật ra một tiếng cười nho nhỏ. “Nhưng ai mà tin được…”
“Ai mà tin được điều đó,” cô kết thúc giùm anh. “Ai cơ chứ.”
Chửi thề,