An Trường Khanh ngồi một lúc bớt choáng váng, liền cầm họa quyển ra ngoài với hắn. Vốn dĩ cho rằng khi đi ra ngoài hai người giữ cửa kia sẽ ngăn cản bọn họ mang bức tranh ra ngoài, nhưng không ngờ đối phương không ngăn cản, đợi bọn họ rời đi rồi cẩn thận khóa cửa.
Hai người đi dọc theo bậc thang, phát hiện trăng đã lên giữa trời. Trừ thị tòng tâm phúc của Hoài Như Dục đang chờ trong sảnh, Hoài Như Thiện cũng ở đây.
Thấy bọn họ ra, Hoài Như Thiện buồn ngủ ngáp một cái nói: “Trong bí khổ đó đúng là không rõ canh giờ, các ngươi ở trong đó lâu thế mới ra.”
Tiêu Chỉ Qua nhìn sắc trời, hỏi: “Hiện tại giờ nào?”
Thị tòng trả lời: “Cuối giờ Sửu, vương thượng thấy hai vị khách quý vẫn chưa ra, liền bảo nô chờ. Vương thượng còn ở thư phòng xử lý chính sự.”
“Đợi lâu rồi, trong bí khố không thấy mặt trời, không rõ canh giờ nên trì hoãn hơi lâu.” An Trường Khanh nói.
Thị tòng khom lưng, nói một tiếng “Nô đi mời vương thượng” liền rời đi.
Hoài Như Thiện ngáp một cái, mắt buồn ngủ mê man nhìn tranh trong tay bọn họ: “Các ngươi tìm được manh mối gì rồi.”
“Đúng là tìm được chút manh mối, những cần chờ xác nhận.” An Trường Khanh nói.
Hoài Như Thiện vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn thò qua: “Là cái gì? Mau cho ta xem.”
An Trường Khanh đưa họa quyển ra sau lưng, chậm rãi nói: “Đại Nghiệp không có voi, cũng không có khổng tước trắng.”
“???” Tay Hoài Như Thiện cứng ngắc giữa không trung, trợn tròn mắt không thể tin mà nhìn y, cả giận: “Giờ ta biết rồi, đệ gian tà hơn ca ta nhiều.”
An Trường Khanh cười một tiếng, giống tiểu hồ ly lanh lợi giảo hoạt, vừa đáng yêu vừa đẹp. Hoài Như Thiện tức khắc khuất phục trước mỹ mạo: “Được được được, tặng đệ một con voi, khổng tước trắng cũng cho đệ luôn. Đệ mau cho ta xem.”
Nói rồi duỗi tay đoạt tranh sau lưng y. Dù sao lát nữa Hoài Như Dục tới gã cũng sẽ xem, lúc này An Trường Khanh không tranh với gã, đưa họa quyển cho gã,
Hoài Như Thiện mở họa quyển, biểu tình hưng phấn nhìn đến bức tranh liền ngừng lại, gã cuộn họa quyển, nheo mắt nhìn An Trường Khanh: “Đệ không lấy bức họa vẽ bản thân ra lừa ta chứ?”
An Trường Khanh nói: “Ta lừa huynh làm gì, người trong tranh tên Dư Kiều, có vẻ…… Là tổ tiên của ta?”
Hoài Như Thiện nửa tin nửa ngờ mở bức tranh ra xem lại, mới phát hiện khác biệt. Gã nhìn An Trường Khanh lại nhìn bức họa, tấm tắc cảm thán nói: “Tộc Giao Nhân đúng là lợi hại, đều là đại mỹ nhân. Ta nghe ca ca nói dung mạo của thánh sứ kia cũng nhất tuyệt.”
“Đệ chỉ nhớ những thứ lung tung, sao không nhớ ta bảo đệ chớ xen vào việc này?”
Một thanh âm từ xa truyền đến, Hoài Như Thiện vừa quay đầu liền thấy ca mình đi đến, lập tức cười nịnh nọt mà thò lại gần: “Đệ nhớ mà. Nhưng không phải đệ lo cho huynh sao? Nhiều người nhiều lực có phải không?”
Hoài Như Dục liếc mắt nhìn gã, biểu tình hơi bất đắc dĩ. Cuối cùng không đuổi gã về, chuyển ánh mắt sang An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua nói: “Bức tranh này có chỗ đặc biệt?”
Lúc trước An Trường Khanh vẫn chưa nói với gã chuyện bức họa cùng bí bảo Tây Khương, không phải cố tình giấu giếm, chỉ là quá nhiều chuyện vẫn không có cơ hội nói ra, bởi vậy Hoài Như Dục không biết được đặc biệt trong đó.
“Chỗ ta cũng có một bức tranh như vậy, là tiên vương Tây Khương Tiết Thường truyền xuống.” An Trường Khanh nói việc bí bảo Tây Khương cho gã, vừa vặn phái người đi lấy tranh tới. An Trường Khanh nhận tranh rồi đưa cho Hoài Như Dục nói: “Ngài xem trước đi, giống nhau như đúc.”
Hoài Như Dục nhận bức tranh, đặt cạnh họa quyển đã mở trước đó, phát hiện quả thật y hệt.
“Các ngươi hoài nghi Giao Nhân Mộ do tiên vương với Tiết Thường cùng xây dựng?” Hoài Như Dục hỏi.
“Không sai.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Bí bảo Tây Khương là Tiết Thường để lại cho người trong tranh, cũng chính là Dư Kiều. Mà Hoài Thuật An xây dựng Giao Nhân Mộ, cũng là vì Dư Kiều. Hai người họ quen biết, hợp tác cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn.”
An Trường Khanh bổ sung nói: “Đáng tiếc những bút ký đó đã bỏ bớt đi rất nhiều chuyện quan trọng. Nếu có thể biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, chúng ta tìm kiếm Giao Nhân Mộ sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Hoài Như Dục trầm tư một lúc, chậm rãi nói: “Kỳ thật tuy Giao Nhân Mộ xây vì Dư Kiều, nhưng ta lật hết tất cả bút kí, lại cảm thấy Dư Kiều không được chôn ở Giao Nhân Mộ. Tuy gọi là Giao Nhân Mộ, kỳ thật chỉ là một cô đảo.”
Gã nhăn mày, tựa hồ không biết nói thế nào: “Trước đây ta xem những bút ký đó liền cảm thấy, trong ghi chép của tiên vương, chưa phải lúc Dư Kiều đã chết. Giao Nhân Mộ không giống mộ địa, mà giống đào nguyên trên biển hơn, ngài ấy vẫn luôn chờ Dư Kiều về, nhưng đến chết vẫn không chờ được.”
Trước đây gã mơ hồ có loại suy nghĩ này, nhưng không thể xác định. Cho đến hôm nay nghe được di ngôn của Tiết Thường, mới cảm thấy có lẽ suy đoán của mình cũng không sai.
“Tiên vương cùng Tiết Thường, đều cảm thấy Dư Kiều sẽ không chết, hơn nữa còn sẽ về.”
An Trường Khanh được gã chỉ điểm, đôi mắt cũng sáng lên: “Không sai, trên bút kí của Hoài Thuật An có một đoạn, nói bản thân nên sớm phát hiện chỗ thần dị của Dư Kiều. Có thể được gọi thần dị…… sẽ là cái gì?”
“Trường sinh bất lão.” Tiêu Chỉ Qua bỗng mở miệng nói.
Thấy ba người đều nhìn về phía mình, hắn trầm giọng nói: “Ta thấy trong bí khố giữ bức tranh của Dư Kiều, các ngươi có phát hiện, khoảng cách những bức tranh đó cách mấy năm, nhưng dáng vẻ của Dư Kiều không có chút thay đổi sao?”
Từ lúc Hoài Thuật An gặp được Dư Kiều trên biển, đến lúc bọn họ thành lập tân triều, tổng cộng thời gian đã qua bảy năm. Trong bút kí không hề nhắc đến tuổi tác Dư Kiều, nhưng từ những đọa ngắn kia suy tính ra, Dư Kiều cũng xấp xỉ Hoài Thuật An. Từ nhược quán đến gần 30, dù có chậm già, cũng không có khả năng không có chút biến hóa. Nhưng người trong những bức họa đó, trừ đổi xiêm y, dung mạo không có nửa điểm thay đổi, không có nổi một nếp nhăn nhỏ.
Tuy cũng có thể giải thích khi Hoài Thuật An vẽ tranh cố ý vẽ Dư Kiều trẻ ra, nhưng dựa theo các dấu hiệu xem ra, khả năng chính là những năm đó, bộ dáng Dư Kiều không có già đi.
Nếu như Dư Kiều trường sinh bất lão, vậy thái độ của Tiết Thường cùng Hoài Thuật An có thể giải thích.
An Trường Khanh nhất thời cứng họng, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy suy đoán này cũng không phải không có đạo lý. Nếu không thái độ kỳ lạ của Tiết Thường cùng Hoài Thuật An thật khó lý giải.
“Nhưng trên đời này, thật sự có người có thể trường sinh bất lão sao?” Hoài Như Dục nhíu mày, cảm thấy một cỗ hàn ý chui từ lòng bàn chân lên. Tiền triều luôn có đế vương tìm thuật trường sinh, nhưng gã chỉ cảm thấy đáng sợ. Thử nghĩ khi bằng hữu người thân đều chết đi, cuối cùng chỉ còn lại bản thân cô độc một mình, cô độc mà tồn tại. Đây không phải ban ân, rõ ràng là trừng phạt mới đúng.
An Trường Khanh theo bản năng muốn nói trường sinh bất lão quá thần dị, khi lời đến bên miệng, bỗng nhớ tới bản thân trọng sinh liền nuốt xuống, y nhíu mày nói: “Là thật hay giả, đến Giao Nhân Mộ tìm hiểu là biết.”
Ba người đối diện không nói gì, Hoài Như Dục nói: “Thôi, chúng ta ở đây đoán mò cũng vô dụng. Ta mau chóng an bài thỏa đáng, chúng ta nhanh chóng xuất phát đến Nam Hải thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Không cần cướp, voi với khổng tước trắng ta đều có rồi.
Túng: Call với Nhạ Nhạ.