Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu, ôn tồn nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nói rồi nhìn Uông Dục đứng hầu một bên, Uông Dục liền tự giác lui xuống.
“Chuyện gì?” An Trường Khanh ngồi ngay ngắn.
Tiêu Chỉ Qua cân nhắc một phen, mới nói: “Ngươi muốn làm Hoàng Hậu không?”
Câu hỏi của hắn rất khó hiểu, nhất thời An Trường Khanh không lĩnh hội được ý tứ trong đó, mở to mắt nói: “Ta không làm Hoàng Hậu còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn ta chuyển vị trí cho người khác?”
Đuôi mắt y nheo lại, nếu Tiêu Chỉ Qua dám gật đầu, khẳng định y sẽ náo loạn.
“Nói bừa gì thế.” Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ, véo lưng y như trừng phạt, giải thích: “Ý của ta là, nếu có cơ hội thi cử xuất sĩ, hoặc làm cái gì khác, ngươi còn nguyện ý vây khốn trong cung không?”
Hắn trầm giọng nói: “Ngươi biết, nếu sắc lập Hoàng Hậu, sau này ngươi chỉ có thể bị vây trong hậu cung.”
An Trường Khanh giật mình, đáy mắt bình tĩnh dần gợn sóng, có chút không dám tin: “Ngài…… Ta và ngài đã thành hôn, sao còn có thể xuất sĩ? Huống hồ nếu ta không làm Hoàng Hậu, chẳng phải những thần tử đó sẽ bức ngài lập hậu nạp phi……”
Y nói năng lộn xộn, vừa thấy là đang hoảng sợ trong lòng.
Tiêu Chỉ Qua ôn nhu vuốt ve gò má y, để y nhìn về phía mình, lại nói: “Ngươi không cần để ý tới những chuyện đó, ta sẽ tự giải quyết. Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi muốn ở lại hậu cung, hay là muốn tự do tự tại làm gì khác, xuất sĩ kinh thương cũng được, đều theo ngươi.”
An Trường Khanh nhìn vào đáy mắt hắn, ánh mắt của nam nhân trịnh trọng nghiêm túc, không hề lừa gạt y.
Trầm mặc một lát, lông mi của An Trường Khanh khẽ run, thành thật nói: “Nếu có thể, tất nhiên ta không muốn cả ngày bị nhốt ở trong cung.”
Đời trước làm hậu, suốt ngày y ở hậu cung. Trừ bỏ đọc sách pha trà, chưa từng ra khỏi cửa cung một lần. Hoàng cung to lớn, chung quy cũng chỉ là nhà giam, sao giống trời cao biển rộng bên ngoài.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tiêu Chỉ Qua cười rộ lên: “Nhạ Nhạ tài giỏi như vậy, không nên vì ta mà bị vây khốn trong hậu cung.”
An Trường Khanh không biết hắn muốn làm thế nào, hơi lo lắng xụ mặt nói: “Nói là nói vậy, nhưng nếu ngài dám đưa vị trí này cho người khác, mặc dù chỉ là diễn trò, ta cũng không quay lại nữa.”
“Nhạ Nhạ yên tâm……” Tiêu Chỉ Qua đè gáy y, khẽ cắn lên môi y: “Ngươi chỉ cần tin ta là được, có khi nào ta gạt ngươi chưa?”
An Trường Khanh nghiêm túc suy nghĩ, lẩm bẩm: “Ngài gạt ta không chỉ một lần.”
“……” Tiêu Chỉ Qua bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Ho nhẹ một tiếng, sửa lời: “Lần này tuyệt không lừa ngươi, ngươi chỉ cần chờ thôi.”
***
Tiêu Chỉ Qua hỏi ý kiến của y, nhưng muốn làm thế nào thì không có nói cho An Trường Khanh. Chỉ đưa y đến phủ Đại Trưởng công chúa một chuyến.
Hiện giờ Tiêu Hữu Hỉ đã là Đại Trưởng công chúa, phò mã Thái Thông xuất binh tương trợ lúc nguy cấp, Tiêu Chỉ Qua ghi nhớ ân tình của hai người, đại gia phong thưởng Đại Trưởng công chúa cùng Thái gia. Chẳng qua chuyện Lệ tần chết trước sau vẫn vắt ngang trong lòng Tiêu Chỉ Qua, Triệu Thái Hậu chết cũng vô pháp tiêu tan trong thời gian ngắn.
Sau khi Triệu Thái Hậu chết, Tiêu Chỉ Qua xem xét mặt mũi của Đại Trưởng công chúa, vẫn để bà hợp táng hoàng lăng với tiên đế. Tiêu Hữu Hỉ thân là con gái, mặc dù biết Triệu Thái Hậu làm sai nhiều chuyện, vẫn khó tránh thương tâm. Về sau càng xa rời bên ngoài, nhưng những ngày này phò mã thường đến thăm nàng, xem như an ủi.
Từ khi Triệu Thái Hậu chết, đây là lần thứ hai Tiêu Chỉ Qua đến gặp Đại Trưởng công chúa.
Kết cục của Triệu Thái Hậu và Triệu gia là việc đã định, hắn tuyệt đối không lưu lại mối họa ngày sau, nhưng đối mặt Đại Trưởng công chúa, hắn lại khó tránh áy náy. Hắn vì cái chết của mẫu phi mà trong lòng tồn khúc mắc với Đại Trưởng công chúa, hiện giờ Triệu Thái Hậu chết trong tay hắn, nếu Đại Trưởng công chúa hận hắn, cũng trong tình lý. Bởi vậy sau khi Triệu Thái Hậu hạ táng, Tiêu Chỉ Qua từng một mình đến phủ Đại Trưởng công chúa.
Lúc ấy hắn nói: “Cái chết của mẫu phi vốn không liên quan đến Trưởng công chúa, là ta tư tâm giận chó đánh mèo không chịu tha thứ. Hiện giờ lại vì tư tâm của ta, không thể không trừ Thái Hậu và Triệu gia, nếu Trưởng công chúa hận ta, có thể báo thù. Ta nguyện chịu một kiếm của Trưởng công chúa, chỉ mong Trưởng công chúa có thể tan mối hận trong lòng.”
An Khánh Đế chết khiến hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, dần dần tiêu tan cái chết của Lệ tần, bởi vậy càng có thể lý giải tình cảnh của Tiêu Hữu Hỉ trong những năm này. Đã loại bỏ từng khúc mắc, chỉ còn lại áy náy. Huyết mạch hoàng thất vốn điêu tàn, hiện giờ chỉ còn lại Đại Trưởng công chúa và hắn, hắn hy vọng có thể dốc hết sức lực hóa giải oán hận giữa hai người, ít nhất, để tất cả oán hận chất chứa ngừng hẳn ở đây, không kéo dài nữa.
Nhưng Tiêu Hữu Hỉ không nhận thanh kiếm hắn đưa. Lúc ấy nàng vẫn mặc đồ tang, giữa mày còn có vẻ bi ai, nhưng biểu tình rất bình thản, nàng nói với Tiêu Chỉ Qua: “Mẫu hậu đã từng làm rất nhiều chuyện sai, ta không có sức ngăn cản. Hiện giờ bà ấy trả giá đại giới, ta sẽ không vì vậy mà oán hận. Ngôi vị hoàng đế khó tránh đổ máu hy sinh, ta chỉ mong ngày sau ngươi có thể cởi bỏ khúc mắc, làm minh quân, đừng dẫm lên vết xe đổ của phụ hoàng ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, sau này cứ gọi ta một tiếng cô mẫu.”
Ngày đó Đại Trưởng công chúa nói một phen như vậy, sau khi Tiêu Chỉ Qua trở về, liền giao tuần phòng Nghiệp Kinh cho phò mã Thái Thông.
Khúc mắc ngày xưa đã cởi bỏ, quan hệ giữa Đại Trưởng công chúa và phò mã cũng có chút hòa hoãn. Lúc Tiêu Chỉ Qua dẫn An Trường Khanh đến, Thái Thông đang phẩm trà với Đại Trưởng công chúa. Tiêu Chỉ Qua không mang quá nhiều người, cũng không thông truyền, khiêm tốn vào phủ công chúa.
Tiêu Hữu Hỉ và Thái Thông ra chào đón, sắc mặt đã hồng nhuận hơn so với lần trước.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh gọi một tiếng “Cô mẫu”, lại thoáng nhìn Thái Thông bên cạnh, gọi một tiếng “Cô phụ”.
Thái Thông vô cùng vui vẻ, cười thấy răng không thấy mắt. Tiêu Hữu Hỉ liếc mắt nhìn gã một cái, không cái gì, ngữ điệu ôn hòa mời hai người vào nói chuyện.
Thị nữ dâng trà, Tiêu Chỉ Qua hàn huyên hai câu, mới nói rõ ý đồ đến.
“Mời ta vào cung lo liệu hậu cung?” Tiêu Hữu Hỉ kinh ngạc.
“Phải, về sắc phong của Trường Khanh ta đã có an bài khác, cũng không định để y sa vào mọi việc hậu cung.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Trước mắt trong cung không có Thái Hậu Hoàng Hậu, người có thân phận thích hợp chỉ có cô mẫu. Cho nên muốn mời cô mẫu vào cung, tạm thời lo liệu mọi việc của hậu cung.”
Tiêu Hữu Hỉ trái lại không cự tuyệt, mà là hỏi: “Có an bài khác cho Trường Khanh là có ý gì? Ta cho rằng ngươi sẽ gấp gáp phong y làm Hoàng Hậu. Còn sợ đám lão thần kia sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.”
Tiêu Chỉ Qua thấp giọng cười một tiếng, ghé mắt nhìn An Trường Khanh ôn tồn nói: “Phong hậu tất phải phong, nhưng không phải bây giờ. Ta tính luận công ban thưởng trước, phong Trường Khanh làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.”
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, cùng quân cùng tôn, đứng trên vạn người, không bị quy củ thâm cung trói buộc.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không phong hậu, phong vương, khẳng định mấy lão già kia không thể tưởng tượng được (kiêu ngạo)