Vì thế hai người vòng đến hướng Tê Ngô Cung. Tê Ngô Cung ở vị trí hẻo lánh, đã từng không khác lãnh cung. Sau khi Lệ tần chết, đã hoang phế hồi lâu. Trước cửa cung cỏ dại mọc um tùm, trên cánh cửa treo mạng nhện. An Khánh Đế thấy nơi này không lành, cung nhân cũng lười quét tước.
Tiêu Chỉ Qua tiến lên đẩy cửa cung, đợi tro bụi đổ rào rào hết, mới gọi An Trường Khanh tiến vào. Trong cung điện tối tăm, cũng may sắc trời đang sáng, sau khi cánh cửa rộng mở, cũng có thể thấy rõ bên trong.
Trước đây, khi Lệ tần qua đời, vì ghét bỏ người chết không may mắn, sẽ ảnh hưởng Thái Hậu cùng hoàng đế, đồ đạc trong Tê Ngô Cung gần như bị thiêu hủy toàn bộ, cơ hồ không để lại cái gì. Hiện giờ trong điện không tính là trống không, nhưng cũng hiện ra tia trống trải
Tiêu Chỉ Qua đảo qua cung điện rách nát, ánh mắt có chút hoài niệm, hắn chỉ vào một chiếc cửa sổ trong chính điện nói: “Trước đây mẫu phi thường ngồi ở đây khâu vá xiêm y cho ta. Ngươi xem, những màn che lớn trong điện đều ngắn một đoạn, đó là vì bị mẫu phi xé đi, làm áo giữ ấm cho ta.”
Cực khổ ngày xưa, nhiều năm sau nhớ lại, lọc đi đau khổ cùng chua chát, chỉ còn lại ấm áp cùng nhớ thương.
An Trường Khanh nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhìn thấy cửa sổ quen thuộc, bỗng cười cong đôi mắt, nhẹ giọng phụ họa: “Nơi này ánh sáng tốt, mở cửa sổ, còn có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ đằng trước, cảnh sắc cũng không tệ. Nếu đổi là ta, cũng sẽ thích nơi này.”
Đời trước khi An Trường Khanh vào Tê Ngô Cung, Tê Ngô Cung đã sớm sửa chữa hoàn toàn. Khi đó y cách lòng Tiêu Chỉ Qua, không muốn cuốn vào tranh đấu của tiền triều, chủ động tránh lui, suốt ngày ở Tê Ngô Cung đóng cửa không ra, nhàn tới không có việc gì, cũng thích ngồi dưới cánh cửa đó đọc sách uống trà.
Tiêu Chỉ Qua không hiểu thâm ý trong lời y, lại dẫn y vào nội điện, trong nội điện còn sót lại một chiếc giường gỗ khắc hoa, mép giường còn sót lại hai mảnh màn che phủ đầy bụi bặm.
“Trước khi ta 6 tuổi, vẫn luôn ngủ cùng mẫu phi ở đây. Khi đó Tê Ngô Cung không có mấy cung nhân, đồ để chiếu sáng cũng ít, mỗi khi tới tối, trong cung điện to lớn u ám, lại có ánh đèn lắc lư, ta rất sợ, nên vẫn luôn quấn lấy mẫu phi không chịu đến thiên điện ngủ.”
Hắn nói cực nhẹ mà khẽ cười: “Nhưng khi đủ 6 tuổi, mặc kệ ta quấy nhiễu thế nào, mẫu phi đều kiên trì muốn ta ngủ một mình ở thiên điện.”
An Trường Khanh nỗ lực tưởng tượng, nhưng không thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiêu Chỉ Qua quấn lấy mẫu phi làm nũng không chịu đến thiên điện ngủ.
Hai người nắm tay, đi quanh cung điện rách nát trống vắng này, Tiêu Chỉ Qua sẽ ngẫu nhiên nhớ lại ít chuyện cũ, hoặc ấm áp hoặc chua xót, đều không e dè nói cho An Trường Khanh. Chờ hai người dạo xong ra ngoài, đã là lúc chạng vạng.
Ánh nắng chiều như lửa, chiếu đỏ nửa không trung. Mặt trời lặn dưới chiều tà, cung điện bị lãng quên càng tịch liêu. Thâm cung thăm thẳm, trăm ngàn cung điện, chỉ sợ chỉ có nơi này cất giấu hỉ nộ bi hoan khi nhỏ của Tiêu Chỉ Qua.
An Trường Khanh nói: “Không bằng tìm người tới sửa chữa một phen, sau này chúng ta có thể ở nơi này. Trồng hoa cỏ ở hoa viên nhỏ đằng trước, lại đưa xích đu mà ngài làm tới……”
Kỳ thật Tê Ngô Cung ở vị trí hẻo lánh, không thích hợp với cuộc sống hàng ngày ở cung điện. Nhưng An Trường Khanh cảm thấy, ngày sau thâm cung to lớn này là nơi ở của cả nhà bốn người bọn họ, tùy hứng một chút cũng không sao.
Mà Tiêu Chỉ Qua cũng tán đồng ý kiến của y, thấp giọng đồng ý.
***
An Khánh Đế băng hà, bãi triều bảy ngày.
An Khánh Đế tại vị hơn hai mươi năm, ngu ngốc vô năng, hoang dâm vô đạo, lúc sống vô công. Khi Thái Thường Tự định ra thụy hào* đã tốn không ít tâm tư, mới miễn cưỡng lấy mấy cái thích hợp, nhưng lúc trình lên cho Tiêu Chỉ Qua chọn, đều không được đồng ý.
(*Thụy hào: sau khi vương, công, khanh, những người có địa vị cao chết đi, sẽ y theo hành động khi còn sống để đặt danh hiệu)
Cuối cùng Tiêu Chỉ Qua tự mình nghĩ ra thụy hào “Dương”.
Bạc tình bạc nghĩa là “Dương”, vi phạm ý trời khắc nghiệt với bá tánh là “Dương”, tham công lười biếng triều chính cũng là “Dương”.
Dương giả, cũng như hôn quân.
Thái Thường Tự khanh nhìn Tiêu Chỉ Qua định ra thụy hào mà hung hăng lau mồ hôi lạnh, nhưng không có lá gan khuyên bảo, chỉ có thể cắn răng dùng.
Vì Tiêu Kỳ Án mưu nghịch bức vua thoái vị, trong thành Nghiệp Kinh một mảnh tiêu điều, tiền triều khó tránh bị liên lụy. Chuyện gấp phải tòng quyền, tang lễ của Dương Đế cũng đơn giản, không phô trương khắp nơi. Tiêu Chỉ Qua là hoàng tử còn lại của Dương Đế, sau bảy ngày phù linh, đưa quan tài của Dương Đế vào đế lăng đã sớm được xây dựng hạ táng. Mà Triệu Hoàng Hậu tuẫn táng theo tiên đế, nhưng vì Triệu gia mưu phản, phế vị trí Hoàng Hậu, tước phong hào, vẫn chưa hạ táng vào hoàng lăng.
Bận rộn nửa tháng, mọi chuyện liên quan đến Dương Đế cũng chôn cất theo ông, kế tiếp, là sự khởi đầu của tân đế.
Bắc Chiến Vương chiến công rực rỡ, bắt nghịch tặc, diệt phản loạn, được lòng dân hướng về, sau khi Thái Thường Tự tế cáo thiên địa tổ tông, danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị.
Mùng 9 tháng 9, trùng dương, Bắc Chiến Vương tế thiên phong thiện ở Thái Sơn.
15 tháng 9, Thái Thường Tự ban bố chiếu thư của tiên đế. Bắc Chiến Vương cử hành đại điển đăng cơ ở Sùng Chính Điện. Tân hoàng đăng cơ, đổi quốc hiệu Xương Thuận, đại xá thiên hạ.
Sau đại điển đăng cơ, mở lại triều hội. Tiêu Chỉ Qua đội mũ miện thiên tử, mặc ngũ trảo kim long bào, trong tiếng xướng cao vút của thái giám tổng quản, ngồi trên long tòa, được đủ loại quan lại triều bái.
Lúc sau, bắt đầu đao to búa lớn xử lí mọi việc trong triều, Triệu gia và vây cánh đứng mũi chịu sào.
Qua hai triều đại, Triệu gia thành cây lớn rễ sâu trong triều, vây cánh môn sinh trải rộng trong triều cùng các nơi, có thể nói là rút dây động rừng. Lúc trước Triệu Thái Hậu muốn coi đây là lợi thế tính toán một con đường sống cho bản thân, nhưng mà Tiêu Chỉ Qua không có chút nương tay.
Triệu gia chém cửu tộc, trảm hết nam đinh, nữ quyến sung làm quan nô. Còn vây cánh của Triệu thị, sau khi Đại Lý Tự xác minh tội danh, cách chức lưu đày không chút lưu tình.
Ngắn ngủi mấy ngày, quan viên trên triều đình ít đi hơn nửa, quan viên còn lại cũng cảm thấy bất an.
Mấy ngày này, máu người Triệu gia nhuộm đỏ gạch xanh ở hồng ngọ môn.
Cũng có không ít quan viên cảm thấy Tiêu Chỉ Qua quá tàn bạo, không phải quân vương nhân từ. Nhưng thủ đoạn của hắn quá thiết huyết tàn nhẫn, nhất thời không có ai dám giáp mặt phản đối. Mà nhóm công thần có lá gan phản đối, đều thống nhất thái độ, mặc kệ không nói.
Tiêu Chỉ Qua trên long tọa biểu tình lạnh nhạt, mũ miện thiên tử che khuất mặt mày, càng thêm vẻ uy nghiêm. Hắn từ trên cao nhìn xuống thu hết thần sắc của các đại thần trên triều đình vào mắt, nhưng không tính làm quân chủ nhân từ theo yêu cầu của bọn họ.
Chinh chiến sa trường mười năm, hắn học được đánh giết địch thế nào. Trên chiến trường, nhân từ với địch, là tối kỵ của nhà binh.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta đăng cơ rồi! Nên phong Nhạ Nhạ làm Hoàng Hậu thôi.