Tưởng Ngọc Trung hồi bẩm nói mấy ngày nay phủ Bắc Chiến Vương không ai ra vào, nội bộ phòng bị nghiêm ngặt, có lẽ sớm có chuẩn bị.
Tiêu Kỳ Án lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, không để bụng nói: “Vậy cường công, những người khác mặc kệ sống chết, cần phải bắt sống Bắc Chiến Vương phi.”
Tưởng Ngọc Trung lĩnh mệnh, đi xuống bố trí. Sau khi hắn đi, An Nhàn Ca đi ra, quỳ gối bên chân gã ôn nhu nói: “Nếu bắt sống An Trường Khanh, bệ hạ có thể giao người cho thiếp xử trí không? Trước đây thiếp ở tướng phủ, chịu không ít ủy khuất.”
“Thật sự cũng không phải không thể.” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Án kỳ dị, thấy mặt mày ả giãn ra, ngừng lại một chút mới cười tà nói: “Chờ trẫm xử trí trước, rồi đưa cho ái phi cũng không muộn.”
An Nhàn Ca cứng đờ, chốc lát lại không hề sơ hở mà cười rộ lên: “Tạ bệ hạ ân điển.”
***
Tưởng Ngọc Trung lĩnh mệnh không trì hoãn một khắc, đêm đó tăng nhân thủ, vây quanh phủ Bắc Chiến Vương.
Trong phố hẻm được đuốc chiếu sáng như ban ngày.
Tưởng Ngọc Trung cưỡi đại mã, tuyên đọc thánh chỉ, nói từng tội của Bắc Chiến Vương, đọc xong vung tay hét: “Tội thần An thị, còn không mở cửa nhận tội? Nếu còn ngoan cố kháng cự, chớ trách đao thương không có mắt.”
Trong nội viện vương phủ, 400 tinh nhuệ Nhạn Châu mặc áo giáp, cầm binh khí, chia nhau bảo vệ các nơi. Lại có một trăm tinh nhuệ cầm hỏa súng mới chế tạo, mai phục ở chỗ tối trên nóc nhà.
An Trường Khanh mặc một bộ y phục đen, tóc dài cột gọn gàng, thống lĩnh hộ vệ dẫn người đi theo y.
Tiếng của Tưởng Ngọc Trung truyền đến, y khinh thường cười nhạo một tiếng, cao giọng nói: “Bắc Chiến Vương chinh chiến mười năm, đuổi Bắc Địch, bình dân loạn. Lấy thân máu thịt bảo vệ ranh giới Đại Nghiệp, tấm lòng chân thành, hoàng thiên chứng giám! Ngài ấy có tội gì? Ta có tội gì?”
“Đám loạn thần tặc tử vượn đội lốt người các ngươi, hãm hại trung lương đổi trắng thay đen, cũng nên hỏi phủ Bắc Chiến Vương có đồng ý hay không!”
Tiếng y vừa dứt, liền nghe tướng sĩ trong phủ cầm thương đâm đất, chấn động nói: “Không đồng ý!”
Khí thế hùng hồn, tứ phương kinh sợ.
Tưởng Ngọc Trung bên ngoài giận dữ: “Quả thật dũng cảm! Tấn công!”
Hai ngàn cấm vệ quân sau lưng hắn hét một tiếng, chia đội ngũ đánh tới.
Bên ngoài ánh lửa đong đưa, không bao lâu, đại môn truyền đến tiếng vang nặng nề, nhưng đại môn cứ lù lù bất động —— đại môn vương phủ từng được gia cố, chốc lát không dễ đâm thủng.
Hiển nhiên Tưởng Ngọc Trung cũng phát hiện vấn đề này, lại ra hiệu, liền có cấm vệ quân bê thang tới, muốn trèo tường vào. Chẳng qua tuy trong phủ ít tướng sĩ, nhưng đều là tinh nhuệ. Chém giết người Bắc Địch không biết bao nhiêu lần. So với cấm vệ quân sống trong nhung lụa, phản ứng mau lẹ hơn, đánh trả cũng tàn khốc hơn.
Trong tường cũng bắc đài cao, tướng sĩ trong phủ dùng trường thương đánh trả, trên nóc nhà cách không xa có cung tiễn thủ mai phục giúp đỡ, tới một tên giết một tên.
Trong ngoài tường, tiếng chém giết không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Thống lĩnh hộ vệ lo lắng An Trường Khanh ở ngoài bị thương, vẫn luôn khuyên bảo y trốn vào ám thất. An Trường Khanh lại lắc đầu cự tuyệt. Bây giờ Tiêu Chỉ Qua chưa về, y chính là tâm phúc của vương phủ. Y không ở đây, khó tránh những tướng sĩ này không đủ sĩ khí.
Cự tuyệt ý tốt của thống lĩnh, An Trường Khanh xoa chủy thủ trong tay, lại đi cầm một hỏa súng, ngồi trên chủ vị trong phòng khách. Hỏa súng kia được đặt trong tay y, y nghiêm mặt nói: “Thống lĩnh không cần lo cho ta, ta từng học sử dụng hỏa súng, thuần thục không kém các tướng sĩ. Nếu bọn chúng tấn công vào, ta trốn trong ám thất cũng vô dụng. Không bằng sóng vai chiến đấu với các tướng sĩ, nói không chừng cũng có thể thử uy lực của hỏa súng này.”
Thống lĩnh thấy vẻ mặt y không sợ hãi, trong lòng càng thêm xúc động, quỳ gối ôm quyền hành lễ, xoay người đi dò xét bố phòng trong phủ, để tránh có sơ hở khiến địch nhân tiến vào.
An Trường Khanh nghiêm nghị ngồi trong sảnh, nghe tiếng đao thương không ngừng, vang từ đêm khuya đến khi trời mờ sáng. Đại môn Vương phủ trải qua một đêm va chạm, vẫn cứ vững chắc.
Trong Vương phủ chồng chất thi thể, An Trường Khanh liếc mắt đảo qua, đa phần đều là trang phục của cấm vệ quân. Y nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng tính: Ngày đầu tiên.
Chỉ cần kéo dài thêm hai ngày nữa là được.
Tưởng Ngọc Trung mang theo hai ngàn cấm vệ quân, qua một đêm, thiệt hại gần 500 người, mà đại môn vương phủ vẫn chưa bị phá. Cấm vệ quân sống sung sướng đã lâu đối đầu với quân Nhạn Châu dũng mãnh, trong lòng vô cùng khiếp đảm, tức khắc mất sĩ khí.
Phiến đá xanh bên ngoài vương phủ đã bị máu tươi nhuộm màu đỏ sậm, cấm vệ quân còn lại ủ rũ cụp đuôi, đã không còn sĩ khí hôm qua.
Tưởng Ngọc Trung ảo não, vốn tưởng nhất định sẽ được việc vậy mà xảy ra rắc rối, phiền não nên báo cáo kết quả cho Tiêu Kỳ Án thế nào.
Đến trưa, Tiêu Kỳ Án mới biết hai ngàn cấm vệ quân đã thiệt hại năm trăm, thế mà không có tin bắt được An Trường Khanh. Gã tức giận giết chết cấm vệ quân báo tin, thần sắc dữ tợn mắng: “Một đám phế vật!”
An Nhàn Ca bị dọa đến hét lên, thấy gã đỏ mắt thở dốc, thử thăm dò bò tới, nhẹ giọng nói: “Thiếp đã nói Bắc Chiến Vương rất để ý An Trường Khanh, nhất định sẽ để lại tinh nhuệ trong vương phủ, không bằng bệ hạ tăng thêm nhân thủ. Bọn chúng lợi hại thì sao, chúng ta cũng có thể vây chết chúng!”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Án biến đổi, đôi mắt đỏ lên nhìn ả, hồi lâu mới cười, kéo ả từ trên đất lên, lại cắn một ngụm lên xương quai xanh của ả, dữ tợn cười nói: “Không hổ là ái phi của trẫm, đi, đi xem với trẫm. Trẫm muốn đích thân thấy cấm vệ quân bắt hắn!”
Tiêu Kỳ Án bãi giá phủ Bắc Chiến Vương.
Động tĩnh hôm qua quá lớn, hôm nay trên phố còn tiêu điều hơn trước, bá tánh đều trốn trong nhà, rất sợ gặp vạ lây. Dinh thự nhà ai ở gần vương phủ càng thấp thỏm lo âu, sợ những cấm vệ quân đó sẽ giết đến nhà mình.
Tiêu Kỳ Án loan giá tới, trên đường không có nửa bóng người.
Tưởng Ngọc Trung thấy gã đến, vội vàng tiến lên hành lễ. Tiêu Kỳ Án nổi giận, thái độ cũng không tốt, sau khi dò hỏi tình hình, hạ lệnh nói: “Điều thêm 3000 nhân mã, hôm nay phải được bắt hắn.”
Tưởng Ngọc Trung cái gì cũng nghe, sau nửa canh giờ, điều 3000 cấm vệ quân tới, tổng cộng 4500 cấm vệ quân, vây cả vương phủ chật như nêm cối.
Trong vương phủ, sắc mặt thống lĩnh thị vệ ngưng trọng: “Kế tiếp sẽ là trận đánh ác liệt. Cần sử dụng chấn thiên lôi không?”
An Trường Khanh không ngủ cả đêm, đang uống trà nâng cao tinh thần. Y xoa trán, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn phủ định kiến nghị này: “Uy lực của chấn thiên lôi rất lớn, bên đường này còn có nhà khác, tùy tiện sử dụng, sợ sẽ đả thương không ít người vô tội. Không đến lúc cuối cùng, không được tùy tiện sử dụng.”
Sau khi được cải thiện, uy lực của chấn thiên lôi càng lớn, thống lĩnh hộ vệ cũng lo lắng vấn đề này nên mới do dự. Lúc này nghe y quả quyết cự tuyệt, cũng không chần chừ: “Nhiều nhất hai ngày nhất định Vương gia có thể trở về, bọn ta thề sống chết cũng phải bảo vệ vương phủ!”
An Trường Khanh nâng hắn dậy, cười nói: “Nhân lúc chúng còn chưa tấn công, thống lĩnh bảo các tướng sĩ thay phiên nghỉ ngơi ăn cơm trước đi. Dưỡng đủ tinh thần mới tái chiến được.”
Thống lĩnh lĩnh mệnh lui xuống.
An Trường Khanh uống thêm hai ngụm trà, suy tư phương pháp đánh trả. Một trận chiến đêm qua, tuy bọn họ chỉ thiệt hại nhỏ, nhưng cũng có mấy chục người bị thương. Hôm nay cấm vệ quân tăng thêm 3000 người, biết số thương vong sẽ lớn hơn hôm qua. Mà đại môn vương phủ có kiên cố, sợ là chỉ có thể kéo dài một ngày một đêm va chạm mãnh liệt.
Nhưng mà chưa nghĩ ra biện pháp gì, đại môn lại truyền đến tiếng đánh nặng nề.
Theo tiếng đánh, còn có tiếng cười của Tiêu Kỳ Án. Thanh âm sắc nhọn của thái giám truyền vào: “Loạn đảng bên trong nghe đây, nếu lập tức đầu hàng, bệ hạ sẽ tha các ngươi toàn thây. Nếu ngoan cố kháng cự, toàn bộ tru cửu tộc!”
An Trường Khanh cao giọng đáp trả: “Phủ Bắc Chiến Vương thà chết cũng không khuất phục! Nghịch tặc mưu triều soán vị, cũng vọng tưởng bọn ta quỳ gối? Muốn chiến thì chiến, đừng nói nhảm nữa!”
Gương mặt Tiêu Kỳ Án vặn vẹo một trận: “Giết! Giết hết cho trẫm!”
Cấm vệ quân vây công lần nữa.
Tướng sĩ chém giết một đêm, tiếp tục đề thương nghênh địch. Lặp lại các động tác đâm chém, các tướng sĩ giết đỏ cả mắt, đầu thương nhỏ máu, trượt xuống cán thương, cơ hồ trơn trượt không cầm được.
Cách đó không xa có một tướng sĩ Nhạn Châu kiệt lực đánh rơi trường thương, cấm vệ quân không chút lưu tình chém vào tay trái của hắn. Trường đao tận xương, nhất thời không rút ra được, tướng sĩ kia lại nhân cơ hội nắm lấy lưỡi dao, không màng thương thế mạnh mẽ đánh gã, há miệng cắn lỗ tai đối phương.
Một màn này chỉ trong nháy mắt, trong phòng khách, An Trường Khanh cầm hỏa súng, nhắm chuẩn, bóp cò, viên đạn xuyên gió bắn trúng cấm vệ quân, lấy tính mạng đối phương.
An Trường Khanh cầm hỏa súng, nói với hộ vệ bên cạnh: “Đưa người ra sau trị thương.”
Nói xong y lại nhắm bắn, liên tiếp bóp cò súng, nhiều lần bắn trúng. Cấm vệ quân bị trúng đạn kêu thảm ngã xuống đất, nháy mắt bị tướng sĩ lấy mạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta đến rồi!
Nhạ Nhạ: Vẫn không đến thì ngài không còn vợ đâu:)