Tuy không biết làm sao phế Thái tử phi biết được mấy tin này, nhưng hiển nhiên tin tức này có mức độ đáng tin phi thường cao. Túc Hoài Nghĩa trấn thủ Nguyễn Châu, lại dưới trướng Sư Nhạc Chính. Đời trước, Sư Nhạc Chính và Chử An Lương nâng đỡ phế Thái tử giết về Nghiệp Kinh.
Tuy đời này nhiều biến hóa, nhưng nghĩ Tiêu Kỳ Án sẽ không cam tâm chết già trong hoàng lăng, bây giờ liên hệ Túc Hoài Nghĩa, mục đích rõ như ban ngày —— gã muốn bức vua thoái vị.
Vì thể diện của hoàng thất, tội ác của Tiêu Kỳ Án vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài. Trong chiếu thư chỉ nói Thái tử thất đức, không thể làm người kế vị. Nếu gã bức vua thoái vị thành công, hoàn toàn có thể xóa đi chuyện này, đẩy người chịu tội thay làm bộ bị kẻ gian hãm hại, có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa đế vị.
Tiêu Kỳ Án nghĩ vô cùng đẹp, nhưng đáng tiếc đây chính là cơ hội tốt Tiêu Chỉ Qua đang chờ đợi.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau.
Tiêu Kỳ Án muốn bức vua thoái vị, lại không biết, chuyện bức vua thoái vị này, cũng nằm trong ván cờ của Tiêu Chỉ Qua.
“Gần đây ta sẽ truyền tin đến Tây Khương. Bảo Tiết Vô Y phối hợp tạo ra chút động tĩnh ở Tây cảnh*. Đến lúc đó ta có thể thuận lý thành chương đến Tây cảnh bình loạn, tạo cơ hội cho Tiêu Kỳ Án.”
(Tây cảnh: biên giới phía tây)
An Trường Khanh hơi suy tư, liền hiểu ý đồ của hắn.
“Ta ở Nghiệp Kinh đợi ngài.”
Tiêu Chỉ Qua nhìn chằm chằm y: “Có lẽ sẽ rất nguy hiểm.”
Đây cũng là nguyên nhân hắn chậm chạp không nói kế hoạch cho An Trường Khanh. Nếu hắn ở đây, tất nhiên Tiêu Kỳ Án không dám dễ dàng bức vua thoái vị. Chỉ khi hắn rời đi, hơn nữa nhất thời chưa thể về, Tiêu Kỳ Án mới đủ chắc chắn bức vua thoái vị, khống chế Nghiệp Kinh. Đến lúc đó gã đăng cơ xưng đế, Tiêu Chỉ Qua lãnh binh bên ngoài biến thành loạn thần tặc tử, thậm chí tội danh hãm hại Thái tử lừa gạt hoàng đế cũng có thể đẩy hết lên người hắn. Lại có Đại Trụ quốc Chử An Lương và Sư Nhạc Chính phối hợp tác chiến, tạo cái tên tiêu diệt chủ mưu, có thể danh chính ngôn thuận giết chết hắn.
Tiêu Chỉ Qua hiểu rõ tính tình của Tiêu Kỳ Án, sớm thấu được tính toán của gã. Chẳng qua muốn lấy được sự tin tưởng của Tiêu Kỳ Án, dẫn gã bức vua thoái vị, còn thiếu một khâu quan trọng nhất.
—— chính là An Trường Khanh.
Tiêu Chỉ Qua lãnh binh xuất chinh, nhất định gia quyến sẽ ở lại Nghiệp Kinh. Đây cũng là quân cờ mà Tiêu Kỳ Án kiềm chế hắn. Nếu hắn đưa An Trường Khanh và nhi nữ đi, Tiêu Kỳ Án phát hiện khác thường, có lẽ sẽ không mắc câu. Nhưng nếu để An Trường Khanh cùng nhi nữ ở lại, tương lai khó lường, hắn không yên lòng.
An Trường Khanh nhìn ra lo ngại của hắn, mới chủ động nói “Ta ở Nghiệp Kinh đợi ngài”.
“Ta tin ngài, ngài cũng phải tin ta.” An Trường Khanh cười cười với hắn, thần thái phi dương: “Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ An Hoành và An Châu.”
Tiêu Chỉ Qua trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói “được”.
Xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, An Trường Khanh không có chút bất an, vẫn như bình thường về phủ với hắn, chơi đùa với hai đứa nhỏ. Tới lúc nghỉ ngơi, bốn phía không người, mới bàn kế hoạch đầy đủ cùng hắn..
Thư gửi cho Tiết Vô Y đã lặng yên đưa ra ngoài, chờ đối phương nhận được tin, sẽ phối hợp với bọn họ tập trung hoả lực ở Tây cảnh. Mà trong thời gian này, bọn họ phải tận lực hoàn thiện kế hoạch.
Phế Thái tử bức vua thoái vị, Nghiệp Kinh sẽ đại loạn, khó tránh tử thương. Nhân thủ, lương thực, vũ khí đều sớm chuẩn bị. Người nào không cần để ý tới, người nào phải tận lực bảo vệ, tất cả đều có tính toán. Tiêu Chỉ Qua muốn mượn tay phế Thái tử giết người, quét sạch triều đình, phá vỡ gông cùm xiềng xích năm xưa, nhưng cũng không thể để gã giết sạch, đến lúc đó bản thân sẽ không có người dùng.
Hai người thương nghị đến nửa đêm, tới sáng mới mệt nhọc thức dậy. An Trường Khanh ngáp một cái, hai mắt ngấn lệ mê man ghé vào lòng Tiêu Chỉ Qua, mơ hồ không rõ lẩm bẩm: “Bên Trưởng công chúa phải làm sao?”
Tiêu Chỉ Qua im lặng một lúc mới nói: “Cô cô ít giao du bên ngoài, Nghiệp Kinh loạn lạc sẽ không liên lụy đến cô cô.”
Tránh mà không đáp, chứng tỏ chính hắn cũng không có đáp án, An Trường Khanh lẩm bẩm một tiếng “Biết rồi”, liền chôn mặt vào ngực hắn ngủ tiếp.
***
Rất nhiều ngày sau, Tiêu Chỉ Qua âm thầm bố trí, An Trường Khanh phái nhân thủ, lặng yên trữ không ít lương thực.
Nửa tháng sau, Tây Khương lấy lý do sứ thần mất tích ở Đại Nghiệp tập trung binh lực ở biên cảnh, thống soái là Thương Khuyết.
Trong triều đình, các triều thần không biết nguyên do sứ thần mất tích, cho rằng Tây Khương tùy tiện tìm một cái cớ khai chiến, vì thế tranh cãi túi bụi. Chỉ có An Khánh Đế và mấy người Thư Linh Đình biết được chân tướng.
An Khánh Đế hơi chột dạ.
Trong lòng ông vẫn luôn nhớ thương bí bảo Tây Khương mà Thư Linh Đình nói với ông, vài lần muốn liên hợp với Vương Thái Hậu của Tây Khương xuất binh tiêu diệt gian tướng Tiết Vô Y, nhưng mấy lần nhắc tới đều bị phản đối mãnh liệt, bị buộc ngừng suy nghĩ. Nhưng không ngờ ông vẫn chưa hợp tác với Vương Thái Hậu của Tây Khương, Thừa tướng Tây Khương Tiết Vô Y đã tập trung hỏa lực ở biên cảnh.
Ông cảm thấy hơn phân nửa là mưu đồ của Vương Thái Hậu bị tiết lộ, Tiết Vô Y biết được tin lấy lý do sứ thần mất tích mà tiên hạ thủ vi cường, nhân tiện nói cho Đại Nghiệp, bọn họ đã biết kế hoạch của Vương Thái Hậu.
Đây là đang thị uy với Đại Nghiệp.
Sắc mặt An Khánh Đế xanh mét, phẫn hận một tiểu quốc chật hẹp cũng dám không coi ai ra gì, lại nhớ thương bí bảo Tây Khương. Khi triều thần tranh luận không ra kết quả, vỗ mạnh long án cả giận nói: “Tây Khương không coi ai ra gì, hắn đã dám tập trung hoả lực ở biên cảnh, chẳng lẽ Đại Nghiệp ta sợ hắn sao?”
Thiên tử tức giận, một chúng triều thần lập tức quỳ sát đất: “Tiểu quốc nhỏ bé có gì đáng sợ?!”
Tiêu Chỉ Qua thấy không sai biệt lắm, chủ động xin ra trận nói: “Việc này nhi thần biết nội tình, nguyện đến Tây Khương đàm phán.”
An Khánh Đế hết sức vừa lòng với sự chủ động của Tiêu Chỉ Qua, gật đầu nói: “Không sai, việc này để ngươi đi là thích hợp nhất. Nếu thật sự phải khai chiến, hãy triệu tập binh lực từ Tịnh Châu cùng Tây Vân Châu.”
Tiêu Chỉ Qua lĩnh mệnh.
Sau đó, chính là chuẩn bị việc chinh tây.
An Trường Khanh vẫn như trước, thu thập hành trang cho hắn. Tiêu Chỉ Qua lại lo lắng, mạnh mẽ ôm y vào lòng, trầm giọng nói: “Phải bảo trọng. Nhớ kỹ, không ai quan trọng bằng ngươi. Chờ ta quay lại.”
Hắn mặc áo giáp, An Trường Khanh bị khó chịu, nhưng không có tránh, chỉ ôn tồn nói: “Ta biết rồi.”
Tiêu Chỉ Qua lại ôm y hồi lâu, mới lưu luyến buông ra, trước khi đi còn dùng thanh âm cực nhỏ nói bên tai y: “Nhạn Châu mới đưa hỏa khí mới tới, để trong nhà kho, ngươi giữ lại đề phòng bất cứ tình huống nào.”
Tây chinh lần này, nguy hiểm nhất chính là Nghiệp Kinh.
An Trường Khanh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nắm chặt tay hắn, nói lại lần nữa: “Ta đợi ngài trở về.”
Tiêu Chỉ Qua cười cười, vẫy tay về hướng y, giục ngựa ra ngoài thành điểm binh.
Giờ là thời buổi rối loạn, thiên tai, nhân họa, một chuyện đến một chuyện, các bá tánh đã không còn sợ hãi chuyện phải đánh giặc, chỉ nghe tiếng kèn hùng hồn ngoài thành, thảo luận lần này Bắc Chiến Vương mất bao lâu mới có thể đắc thắng trở về, nghe nói thống soái Tây Khương cũng vô cùng lợi hại.
An Trường Khanh đặt hai huynh muội Tiêu An Hoành lên xích đu nhẹ nhàng đẩy —— xích đu đã được Tiêu Chỉ Qua thêm rào chắn bốn phía, có thể cho hai huynh muội chơi đùa bên trong, phòng chúng vô ý ngã xuống.
Nghe thấy tiếng kèn ngoài thành, An Trường Khanh cười nhéo mặt hai huynh muội, nhẹ giọng nói: “Phụ thân các con phải xuất chinh rồi.”
Hai huynh muội còn nhỏ, vẫn chưa biết xuất chinh là gì. Tiêu An Châu trừng lớn đôi mắt đen nhánh, nắm lấy tay An Trường Khanh ngây thơ nhìn về phía tiếng kèn truyền đến, hàm hồ gọi một tiếng “Phụ phụ”. Cô bé gọi như vậy, Tiêu An Hoành cũng gọi theo.
An Trường Khanh nghe được rõ ràng, xác thật chúng đang gọi “Phụ phụ”.
Y khẽ cười, xoa đầu hai huynh muội: “Chờ phụ thân các con về, gọi ngài ấy nghe, ngài ấy sẽ vui lắm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Lần đầu khuê nữ gọi phụ thân, ta đã bỏ lỡ rồi??? (giận dỗi)