Lúc đầu hắn không tin, nhưng sau đó không tìm thấy chứng cứ, lại nghe nhiều, dần dần hắn liền tin, thật sự từ bỏ truy tìm chân tướng.
Nhưng mẫu phi của hắn rõ ràng là nữ tử cứng cỏi, mặc dù thất sủng ở lại Tê Ngô Cung không khác lãnh cung, mặc dù nô tài gió chiều nào theo chiều ấy, cắt xén đồ ăn y phục, mẫu phi cũng chưa bao giờ lộ ra sầu khổ.
Nàng xuất thân bình dân, ác nô cắt xén đồ ăn, hắn đói đến khóc, nàng liền đi tìm hoa cỏ có thể ăn trong hoa viên, kết hợp với bột mì làm bánh cho hắn ăn. Xiêm y bị cắt xén, nàng liền xé màn che làm vải dệt, làm thành áo hai lớp chống lạnh cho hắn mặc.
Lệ tần từng hưởng hết ân sủng của đế vương, chọc không ít người. Sau này thất thế, đừng nói những quý nhân động thủ, cũng có nhiều nô tài dùng đủ chiêu trò dày vò bọn họ. Đã rất nhiều năm, hai mẹ con đều sống nương tựa nhau mà chịu đựng. Tính tình nàng ôn hòa, yêu thương cưng chiều Tiêu Chỉ Qua, dốc hết sức lực của mình có thể cho đều cho hắn, che chở hắn bình an lớn lên.
Một mẫu thân mạnh mẽ như vậy, nào có thể vứt bỏ con nhỏ mới chín tuổi, chọn tự sát chứ?
“Ta không nên tin.” Tiêu Chỉ Qua khẽ run nói: “Người hàm oan mà chết, ta lại tin người ngoài nói, từ bỏ tìm kiếm chân tướng. Để người chết không rõ ràng……”
Hắn lẩm bẩm như tự nói: “Khẳng định mẫu phi rất thất vọng,”
“Không phải đâu.” An Trường Khanh nghe mà đau xót, ôm hắn vào lòng: “Khi đó ngài còn nhỏ, những người đó hợp nhau lừa ngài, sao ngài có thể tra ra?”
“Chắc chắn mẫu phi sẽ không trách ngài.” An Trường Khanh vỗ nhẹ lưng hắn, thanh âm nhẹ nhàng: “Người thương ngài như thế, khẳng định mong ngài sống tốt. Lại nói, giờ chúng ta báo thù cho người cũng không muộn……”
Cảm giác được lực đạo trên eo càng lúc càng lớn, An Trường Khanh than nhẹ một hơi, cũng dùng sức ôm lấy hắn.
*
Tối nay Tiêu Chỉ Qua phá lệ trầm mặc, sự yếu ớt ngắn ngủi trong sảnh kia tựa như ảo giác. Hắn bình tĩnh dùng bữa tối với An Trường Khanh, rồi đi tắm, thậm chí còn đi nhìn nhìn hai đứa nhỏ. Sau đó mới theo An Trường Khanh đi nghỉ ngơi.
Bình tĩnh đến mức làm An Trường Khanh hơi sợ.
Một đêm, không ai ngủ được.
Sắc trời mới sáng, Tiêu Chỉ Qua liền dậy, thoạt nhìn hắn không khác ngày xưa, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên hiện lệ khí, khiến An Trường Khanh kinh hãi.
Dùng cơm sáng, hai người cùng đến phủ Trưởng công chúa.
Phủ Trưởng công chúa xây dựng tráng lệ huy hoàng, nhưng môn đình lại vắng vẻ. Từ lúc Trưởng công chúa và phò mã có hiềm khích, liền từ Thái gia dọn về phủ công chúa, từ đó về sau phu thê hai người luôn sống ở biệt phủ. Mà phủ Trưởng công chúa đóng cửa từ chối tiếp khách, cực ít lui tới với người khác.
Có lẽ ít người bái phỏng, gác cổng thấy hai người ngây ra một lúc, lúc sau mới vội vội vàng vàng đi vào thông báo.
Đợi một lát, ma ma bên cạnh Trưởng công chúa liền tự mình tới đón, cười đến híp mắt lại: “Vương gia Vương phi thật là khách hiếm, ngày thường Trưởng công chúa nhớ hai vị nhất.”
Tiêu Chỉ Qua trầm mặc không nói, An Trường Khanh khách sáo cười cười, theo bà vào chính viện.
Hai người đi vào, xa xa liền thấy Trưởng công chúa đứng ở cửa viện nhìn sang bên này, ánh mắt chạm đến hai người bọn họ, biểu tình lãnh đạm nháy mắt mang ấm áp, nàng chậm rãi chào đón, nói: “Sao bỗng nhiên lại đến đây?”
An Trường Khanh đánh giá nàng, có lẽ ở trong phủ của mình, nàng ăn mặc rất bình thường, không tô son điểm phấn, chỉ là như vậy, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra.
Trong lòng thở dài một hơi, An Trường Khanh không có lòng vòng, nhìn vào mắt nàng nói: “Vương gia có một số việc muốn hỏi cô cô.”
Tiêu Hữu Hỉ sửng sốt, tươi cười trên mặt liền phai nhạt, lại nhìn Tiêu Chỉ Qua, thấy ánh mắt hắn nặng trĩu. Ý cười cuối cùng bên miệng cũng biến mất không thấy. Nàng mím môi, biểu tình trở nên cực kỳ lãnh đạm, như trong chớp mắt lại như thật lâu, nàng thở ra một hơi, phân phó ma ma hầu hạ: “Bảo đám hạ nhân ra ngoài viện, ngươi tự giữ cửa, không có ta dặn dò, ai cũng không được vào.”
Lại nói với hai người An Trường Khanh: “Đi theo ta.”
Ba người cùng vào phòng, sau đó ma ma đóng hết cửa, trong phòng trở nên tối tăm.
Nơi này hẳn là nơi Trưởng công chúa thường nghỉ ngơi, trong phòng bày một bàn nhỏ, bên cạnh là bốn cái đệm hương bồ. Trên bàn đặt một quyển kinh Phật, một bình trà xanh.
So sánh với phủ công chúa nguy nga lộng lẫy, nội thất này có vẻ mộc mạc.
Ba người ngồi xuống. An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua ngồi một bên, Trưởng công chúa ngồi đối diện bọn họ.
Tự mình rót trà cho hai người, Tiêu Hữu Hỉ nhàn nhạt cười một cái, nàng có loại cảm giác sợ hãi rồi lại run rẩy chờ mong, vác trên lưng nhiều năm như vậy, rốt cuộc nên giải thoát rồi.
“Muốn hỏi cái gì, thì hỏi đi.” Nàng nói.
An Trường Khanh không mở miệng, nhìn Tiêu Chỉ Qua. Đôi đồng tử của Tiêu Chỉ Qua khẽ run, trầm giọng hỏi: “Mẫu phi của ta, đã chết thế nào?”
Tiêu Hữu Hỉ hoảng hốt, thở ra một hơi thật dài: “Quả nhiên ngươi đã biết.”
Nàng rũ mắt trầm ngâm chốc lát, làm như đang cân nhắc nên nói thế nào. Những chuyện cũ phong ấn trong đầu quay cuồng, hồi lâu, nàng mới nói: “Là Thái tử thất thủ giết nàng ấy.”
An Trường Khanh sửng sốt, y cho rằng hung thủ là Hoàng Hậu, sao lại là Thái tử?
Hiển nhiên Tiêu Chỉ Qua cũng không nghĩ đến, nhưng ngay sau đó giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lạnh hơn lúc trước, đáy mắt chứa sát ý lạnh thấu xương.
Tiêu Hữu Hỉ không nhìn thần sắc của bọn họ, nàng biết bọn họ nhất định sẽ khiếp sợ giống như nàng trước đây khi biết được chân tướng.
Một năm kia, Thái tử chỉ mười bốn tuổi. Gã là đích tử trung cung, lại có mẫu gia cường thế làm hậu thuẫn. Vừa sinh ra đã được sắc phong Thái tử, từ nhỏ được coi là người kế vị mà dạy dỗ. Thái Hậu và Hoàng Hậu vô cùng nghiêm khắc với gã, mà gã biểu hiện cũng rất xuất sắc, mặc kệ việc học hay năng lực, đều mạnh hơn huynh đệ của gã. Từ năm mười hai tuổi, liền được An Khánh Đế dạy dỗ chính sự.
Cho nên năm ấy An Khánh Đế đến hành cung Xuân Sơn săn bắn, liền để Thái tử giám quốc. Ai cũng không ngờ, dưới sự lễ độ của gã, cất giấu tâm trí vặn vẹo của kẻ điên.
Năm ấy phò mã Thái Thông không có bạn giá, ở lại phụ trách phòng ngự trong cung. Tiêu Hữu Hỉ và hắn là thiếu niên phu thê, tất nhiên cũng không đi săn, liền vào cung làm bạn với Thái Hậu. Nàng nhớ lại tình hình đêm đó, sau rất nhiều năm, nàng từng ảo giác bản thân không biết chuyện này, như thế sẽ không cần mang tội nghiệt sâu nặng trên lưng, ngày đêm không được an.
Nàng nhắm mắt, thẳng sống lưng: “Hoàng Hậu dạy dỗ nghiêm khắc, mặt ngoài Thái tử ngoan ngoãn, lại ngấm ngầm sinh ra phản kháng. Có lẽ từng thấy Lệ tần vô cùng yêu quý ngươi, hắn dần dần sinh ra lòng ghen ghét……”
Không ai biết lúc ấy gã có tâm tư gì, thiếu niên lang mười bốn tuổi, nói nam nhân còn quá sớm, nhưng cũng đã biết nhân sự.
Vừa lúc thấy An Khánh Đế đưa Tiêu Chỉ Qua đến hành cung, trong Tê Ngô Cung chỉ còn Lệ tần, gã liền nổi lên tâm tư khác thường. Lúc đó Thái tử biện giải, gã chỉ ghen ghét Tiêu Chỉ Qua có mẫu thân che chở yêu thương, gã chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẫu thân, cho nên mới bị ma quỷ ám ảnh đi tìm Lệ tần.
Thái tử nói: Gã chỉ muốn Lệ tần yêu thương gã giống như yêu thương Tiêu Chỉ Qua.
Nhưng Lệ tần không chỉ không muốn thân cận với gã, thậm chí còn muốn ra ngoài gọi người. Lúc này Thái tử mới luống cuống, mãnh mẽ kéo người về. Hai người dây dưa, Thái tử thất thủ bóp chết Lệ tần.
Cách nói này, Thái Hậu và Hoàng Hậu đều tin, sau đó An Khánh Đế cũng tin.
Nhưng Tiêu Hữu Hỉ vẫn cảm thấy, chưa chắc Thái tử chỉ có tâm tư đơn thuần như vậy. Lệ tần là phi tần của hoàng đế, năm đó chỉ 25 tuổi, Thái tử cũng đã mười bốn, tuy chưa tới tuổi thành thân, bên cạnh cũng đã có người rồi.
Suy đoán như vậy quá mức xấu xa, có lẽ trong lòng mọi người biết rõ, nhưng không ai dám nói ra khỏi miệng. Dù sao Lệ tần vẫn chưa bị xâm phạm.
Thái tử lại là người kế vị một nước, quyết không thể dính vết nhơ dâm loạn hậu cung trên lưng.
Hoàng thất không thể truyền gièm pha, An Khánh Đế không cho phép, Triệu gia càng không cho phép.
Tác giả có lời muốn nói:
Haizz, hôm nay Túng Túng không vui, không có tiểu kịch trường.