An Trường Khanh dựa lưng vào gối, nhìn hắn đi tới, thuần thục mà cầm lấy trống lắc sớm được chuẩn bị chơi với con gái, cười cười lắc đầu: “Không đói lắm.” Kỳ thật là không có khẩu vị gì, vết thương ẩn ẩn đau, liền không muốn ăn.
Tiêu Chỉ Qua nhìn ra sắc mặt y uể oải, không nói gì thêm, chơi với hai đứa nhỏ cùng y chốc lát, liền ra ngoài gọi đầu bếp, phân phó bọn họ làm cháo dễ tiêu hóa cùng canh trứng.
Lúc chạng vạng, An Trường Khanh ăn một chén canh trứng nhỏ cùng nửa chén cháo thịt cá, liền nằm tiếp. Y vẫn không thể tùy ý đi lại, để tránh vết thương nứt ra. Dư thị và An Nhàn Ngọc đều tới thăm y cùng hài tử, chỉ là thấy y mới sinh không có tinh lực, liền không ở lâu.
Đã nhiều ngày Tiêu Chỉ Qua không đến quân doanh quan thự, cứ ở phủ chăm sóc y. Sau khi sinh càng một tấc cũng không rời trông nom y, vừa phải chăm y, vừa phải học chăm sóc hai đứa nhỏ, thật sự luống cuống tay chân —— bởi vì hai đứa nhỏ mới sinh. Lại nhỏ hơn trẻ con bình thường, vì tránh lòng nghi ngờ, tạm thời vẫn không tìm nhũ mẫu, chỉ nuôi một con bò sữa trước, ngày ngày lấy sữa bò nuôi.
An Phúc dọn đồ ăn đi, lại mang sữa bò đã hâm đến. Sữa bò dùng bình sứ đặc chế đựng, chừa ra cái miệng nhỏ, thuận tiện cho ăn. Tiêu Chỉ Qua ôm ca ca ra trước, chân tay vụng về mà đặt nhóc lên đầu gối mình, sau đó mới cho nhóc ăn.
Động tác của hắn rất cẩn thận, chẳng qua không thuần thục, hoặc là uy nhanh tràn ra khóe miệng, hoặc là uy chậm, hài tử chỉ có thể mút miệng bình sứ kêu “a a”. Muội muội vẫn chưa được uống sữa càng sốt ruột, chờ tới chờ lui không đợi được, bĩu môi gào khóc.
Bắc Chiến Vương đáng thương đen một mặt, nhưng không dám nổi giận, dỗ xong một đứa lại dỗ đến đứa kia, rốt cuộc cho hai đứa nhỏ ăn no, cảm giác còn mệt hơn đi đánh trận.
Nhìn hắn nhíu đến sắp thắt lông mày, An Trường Khanh không nhịn được cười ra tiếng. Chờ hắn đặt hai đứa xuống giường nhỏ, liền nhẹ nhàng đung đưa giường, nhỏ giọng dỗ chúng ngủ.
Tiêu Chỉ Qua ngồi bên cạnh, chờ hai đứa nhỏ ăn uống no nê đi ngủ, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nghẹn một câu: “Chờ lớn hơn, liền tìm hai nhũ mẫu đi.”
An Trường Khanh chê cười hắn: “Mẹ và Dư Tiêu nói có thể hỗ trợ chăm sóc, ngài lại không chịu.”
Dư thị từng sinh hai đứa con, chăm sóc trẻ con sẽ thuần thục hơn bọn họ; Dư Tiêu thích hai đệ đệ muội muội, vẫn luôn muốn hỗ trợ, chỉ là Tiêu Chỉ Qua đều cự tuyệt, tự tay mà chăm sóc.
Chỉ đáng tiếc, Bắc Chiến Vương vẫn là xem nhẹ khó khăn khi chăm sóc hai đứa nhỏ, mới một ngày một đêm, đã làm bản thân chật vật không chịu nổi.
Tiêu Chỉ Qua nói không ra lời, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ngủ, trong lòng mắng một câu nhãi ranh.
Cuối cùng qua ải hôm nay, hai đứa nhỏ không tính ầm ĩ, nửa đêm uống sữa lần nữa có thể ngủ đến hừng đông. Tiêu Chỉ Qua đi tắm rửa thay xiêm y sạch sẽ, lại bưng nước ấm tới lau người cho An Trường Khanh. Tuy không cần ở cữ giống phụ nhân mới sinh, nhưng cần thời gian khôi phục vết thương, chỉ có thể từ từ nghỉ ngơi.
Chờ hai người đều chỉnh lý sạch sẽ, thời gian đã không còn sớm, tắt đèn nằm trên giường, An Trường Khanh nhất thời không ngủ được, thấp giọng nói chuyện với Tiêu Chỉ Qua: “Có phải nên đặt tên cho hai đứa nhỏ không?”
Theo lý thuyết tên hoàng tôn nên để hoàng đế ban càng tốt, nhưng lấy quan hệ của Tiêu Chỉ Qua và An Khánh Đế, hiển nhiên tự đặt còn tốt hơn.
Tiêu Chỉ Qua quên mất vấn đề này, âm thầm nói: “Nhạ Nhạ nghĩ ra rồi sao?”
Kỳ thật An Trường Khanh cũng chưa có nghĩ, dù sao cũng là lần đầu làm cha, hoàn toàn quên mất việc đặt tên.
Tiêu Chỉ Qua nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là huyết mạch của ngươi và ta, vậy lấy họ của hai người, thêm một chữ là được rồi.”
Chẳng qua một chữ này đặt là gì, nhất thời cũng không nghĩ ra được. Tạm thời gác lại. Tới ngày hôm sâu Tiêu Chỉ Qua liền đi tìm mấy quyển thư tịch tới, lật xem với An Trường Khanh, cuối cùng đặt tên con trai lớn là Tiêu An Hoành, con gái tên Tiêu An Châu.
Hoành là hoành ngọc ít ỏi mà trân quý, Châu chính là “Châu” trong chưởng thượng minh châu (hòn ngọc quý trên tay).
Hai đứa nhỏ đều là trân bảo không dễ có của họ.
***
Nửa tháng sau sinh, vết thương của An Trường Khanh đã dần khép lại, hai đứa nhỏ cũng lớn bằng đứa nhỏ bình thường. Tiêu Chỉ Qua cho người tìm hai nhũ mẫu đáng tin cậy tới, giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ.
Mời nhũ mẫu, sự tồn tại của hài tử không giấu được nữa. Tiêu Chỉ Qua không nói rõ lai lịch của hài tử, tuy các tướng lĩnh kinh ngạc, nhưng nhìn sắc mặt hắn, cũng không hỏi nhiều. Chỉ nghĩ hắn đưa đứa trẻ bị vứt bỏ về từ phương nam. Bên ngoài có nhiều phỏng đoán về lai lịch của hài tử, nhưng Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh đều nói năng thận trọng, ai cũng không mở miệng nhắc đến. Hạ nhân biết chuyện trong phủ không nhiều càng ngậm chặt miệng, một từ dư thừa cũng không dám nói.
Cứ như vậy, chuyện hai đứa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở phủ tướng quân, dần dần trôi qua.
Mà cùng lúc đó, giao thừa lặng lẽ tới rồi.
Giao thừa năm nay, thành Nhạn Châu giăng đèn kết hoa phá lệ náo nhiệt. Phủ tướng quân lại khiêm tốn hơn, vì An Trường Khanh chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không chuẩn bị thêm tiết mục giúp vui nào. Ăn bữa cơm đoàn viên, phát tiền thưởng cho hạ nhân, liền tống cổ bọn họ tự đi đón giao thừa.
An Trường Khanh mang theo hai đứa nhỏ, chịu đựng không nổi ngủ trước. Tiêu Chỉ Qua trông nom cha con ba người, mở mắt chờ hừng đông. Vì mọi việc phía nam còn đợi hắn đến chủ trì, Tiêu Chỉ Qua cứ kéo dài qua giao thừa, tới mùng một không thể không lên đường.
Gà gáy lên ba tiếng, Tiêu Chỉ Qua lấy ra ba phong tiền mừng tuổi đã sớm chuẩn bị ra, hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái, một cái khác lớn hơn, đặt dưới gối An Trường Khanh.
Nghe thấy động tĩnh, An Trường Khanh mơ mơ hồ hồ mở mắt, thấy hắn đã mặc xiêm y, lập tức tỉnh táo: “Phải lên đường rồi?”
Tiêu Chỉ Qua “ừ” một tiếng, kéo chăn lên cho y, hôn lên tóc y, thấp giọng nói: “Ngủ đi. Sẽ không lâu đâu, rất nhanh sẽ về.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhãi ranh không nghe lời, chờ lớn có thể đánh.