“…… Đám loạn dân kia chiếm cứ vùng Tứ Thủy, nhi thần xem bản đồ địa hình, bên đó đúng lúc ở hạ du Tứ Thủy. Thượng du Tứ Thủy ở cảnh nội Vũ Châu. Nhi thần cho rằng, chúng ta có thể phái người đến hoà đàm trấn an trước, sau đó nhân lúc đám loạn dân thả lỏng cảnh giác, hạ thuốc độc vào nước sông ở thượng du. Đám loạn dân dựng trại bên Tứ Thủy, nhất định phải lấy nước mỗi ngày, kể từ đó, tất sẽ trúng độc. Cuối cùng chúng ta lại nhân cơ hội phái binh tấn công, không phải như chém dưa xắt rau, không tốn sức chút nào sao?”
Hắn chỉ mười lăm tuổi, nói đến hạ độc nước sông, sắc mặt không hề biến hóa. Liêu đạo trưởng vẫn luôn đứng bên cạnh nghe, tuy lão là người của Thư quý phi, lúc này cũng không khỏi rùng mình.
An Khánh Đế trầm ngâm hồi lâu, vỗ tay cười nói: “Binh bất yếm trá*, đây cũng là ý kiến hay. Vậy việc này giao cho ngươi đi làm.”
(*Binh bất yếm trá: trong khi tác chiến cần phải tung hoả mù đánh lừa đối phương để giành được thắng lợi)
Tam hoàng tử chắp tay: “Vâng, nhi thần tất không phụ ủy thác của phụ hoàng!”
Lần mật đàm này, chỉ ba người trong điện biết được. Cách ngày, An Khánh Đế hạ chỉ, bảo tháp các nơi còn lại phải gia tăng xây dựng, trước mùa đông năm nay phải hoàn thành; mặt khác phái Tam hoàng tử mang binh đến Túc Châu bình loạn, Vũ Châu Thư Linh Đình, Túc Châu Thân Đồ Tư, đều nghe theo sai phái của Tam hoàng tử.
Trong triều đình, đảng phái Thái tử trao đổi ánh mắt, sắc mặt bất định. Đảng phái Tam hoàng tử khen bệ hạ thánh minh. Chỉ có mấy người Thân Đồ Bột, Quý An Dân lộ vẻ lo lắng, không biết An Khánh Đế tính thế nào mà phái Tam hoàng tử đi.
Khi Nghiệp Kinh truyền tin tới Nhạn Châu, đã qua mấy ngày.
Lúc đó Tiêu Chỉ Qua đang đưa An Trường Khanh tuần tra ở đồng ruộng. Lần trước nói chuyện với Tề Nguy, Tề Nguy trở về liền triệu tập lão nông trong thành, tiếp thu ý kiến quần chúng, tìm kiếm cây trồng thích hợp khí hậu của Nhạn Châu.
Những lão nông tiếp xúc hoa màu quanh năm, tinh thông khí hậu với cây trồng hơn các tướng quân lãnh binh đánh giặc. Mọi người tụ lại thảo luận, cũng tìm ra ít giống.
Vì lúc thương nghị, có lão nông do dự nói con trai lớn trong nhà mang một loại “khoai ngọt” từ Vũ Trạch về. Ở Vũ Trạch, giống cây này có thể tùy ý thấy, bán cũng rất rẻ, vừa lớn vừa có thể no bụng, vì buôn bán không kiếm được tiền, nên dứt khoát mua mấy xe khoai ngọt này về Túc Châu. Lúc trước có chiến sự, bọn họ quyên toàn bộ lương thực cho các tướng sĩ, chính là dựa vào khoai ngọt này mới chống đỡ được.
Tề Nguy vừa nghe liền hứng thú, mời lão nông đưa con trai đến nói chuyện khoai ngọt.
Nghe được tin, Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh cũng đi. Hóa ra vì trong nhà quá nghèo khó, con trai lớn của lão nông này vẫn luôn mua bán hàng hóa ở khắp nơi kiếm chút tiền. Vì có đồng bạn nói Vũ Trạch có sản vật phong phú, nếu có thể đem về Đại Nghiệp bán, có thể kiếm không ít tiền, hắn liền động tâm, một đám người trẻ xuất phát từ Túc Châu, vượt qua biên giới lén đến Vũ Trạch.
Nhưng đi rồi mới phát hiện mua bán không tốt như vậy, đám người lăn lộn không ít ngày, không kiếm được tiền, nhưng tiêu không ít lộ phí. Cuối cùng hành quân lặng lẽ về Đại Nghiệp. Con trai của lão nông không cam lòng trắng tay, nghĩ dù sao khoai ngọt cũng rẻ, không kiếm được tiền thì mang về ăn cũng tốt, liền kéo một xe khoai ngọt về.
Con trai lão nông nói khoai ngọt này có khắp núi Vũ Trạch, nghe nói rất dễ trồng, hơn nữa sống chín đều có thể ăn. Hắn còn cố ý mang hai củ đến.
Đám người Tề Nguy nhìn thứ hiếm lạ, nghe có thể ăn sống, tước một miếng nếm thử. Vị như sắn, vị như củ năng.
An Trường Khanh cũng nếm một miếng, lại cầm củ khoai ngọt còn lại cẩn thận đánh giá hồi lâu, mới mở miệng nói: “Ta từng đọc một quyển Lữ Tống du ký ghi lại về khoai ngọt. Trên đó nói khoai ngọt “lớn bằng nắm tay, vỏ màu đỏ thắm, tâm giòn nhiều nước, sống chín đều ăn được, được trồng rộng rãi, chịu được cằn cỗi, sản lượng lại cao, một mẫu mấy chục thạch, hơn trồng lúa hai mươi lần”.”
Đời trước khi y ở vương phủ không có việc gì để làm, thích đọc sách và dã ngọc nhất. Lúc ấy xem qua không ít du ký và tạp học, chỉ kinh ngạc cảm thán thiên hạ rộng lớn, không ngờ có một ngày có thể chân chính gặp được vật như lời trong sách.
Tiêu Chỉ Qua nhắc lại lời của y: “Trồng rộng rãi, chịu được cằn cỗi, một mẫu mấy chục thạch? Vậy có phải Nhạn Châu cũng có thể gieo trồng không?”
Các tướng lĩnh nhìn nhau, trong mắt đều lập loè ánh sáng.
Sau đó, Tiêu Chỉ Qua dùng lương thực đổi khoai ngọt còn lại trong nhà lão nông, An Trường Khanh dựa vào ký ức đời trước tìm được quyển du ký kia, căn cứ ghi chép trong du ký, lại kết hợp với lời của con lão nông, phác thảo ra một phương pháp gieo trồng.
Hiện giờ khoai đã bắt đầu nảy mầm, An Trường Khanh không yên tâm, mỗi ngày đều phải cùng Tiêu Chỉ Qua tới đồng ruộng tuần tra một lần.
Vì thời tiết đã nóng bức, đồng ruộng từng tỉ mỉ khai thông, khoai nảy mầm vừa nhanh vừa nhiều, ngắn ngủn mấy ngày, chồi non xanh mượt đã dài ra. Khi An Trường Khanh tuần tra, còn có tướng sĩ am hiểu việc đồng áng đang cẩn thận chăm sóc bón phân.
Theo như lời trên sách, tốt nhất nên trồng khoai ngọt vào tháng tư, bọn họ lại phát hiện chậm một chút, giờ đã là tháng năm, chỉ có thể bón phân nhiều, ngóng trông nó mau trưởng thành.
“Nếu thật sự thành công, sau này dân chúng không cần lo lương thực. Quân lương cũng có sắp xếp.” An Trường Khanh nói, ánh mắt lấp lánh.
Tiêu Chỉ Qua nhìn một mẫu ruộng nhỏ, cho dù luôn trầm ổn, cũng không nhịn được lộ tươi cười. Đất đai Nhạn Châu cằn cỗi, sản lượng thu hoạch luôn không cao, nếu khoai ngọt thực sự có sản lượng cao như sách nói, vậy Nhạn Châu có đủ tự tin ứng phó tương lai.
“Đúng vậy, đây là chuyện may mắn của Nhạn Châu. Nếu được, tương lai có thể mở rộng ra các châu quận khác, để bá tánh Đại Nghiệp đều có đồ ăn no.”
An Trường Khanh liếc nhìn hắn, trên mặt Tiêu Chỉ Qua toàn là hào hứng. Tựa như hắn chưa bao giờ nghĩ tới giấu làm của riêng, nghĩ đến đầu tiên là bá tánh Đại Nghiệp.
“Ừ. Chờ ta về, đọc qua sách lúc trước một phen, không chừng có thể có phát hiện mới.” An Trường Khanh nói.
Trước đây y đọc sách, chỉ coi như giải buồn, hiện giờ bừng tỉnh phát hiện, những thứ trên sách, hóa ra thực sự có thể có chỗ dùng, cải thiện dân sinh.
Tiêu Chỉ Qua cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Vất vả cho Nhạ Nhạ.”
An Trường Khanh cười, lại kéo hắn đến bờ ruộng, kiểm tra từng hàng cây giống nảy mầm.
Chờ hai người tuần tra xong, đúng lúc trong thành truyền tin đến, nói Nghiệp Kinh gửi thư. Hai người mới cưỡi ngựa chạy về thành.
An Trường Khanh cùng đến quân doanh với hắn, quân vụ của Nhạn Châu Tiêu Chỉ Qua chưa bao giờ gạt y, trước mắt tất nhiên y cũng xem thư Nghiệp Kinh gửi. Khi nhìn Tam hoàng tử mang binh đến Tứ Thủy bình loạn, trong đầu y thoảng qua gì đó, nhưng rồi không thể bắt lấy. Nhìn chằm chằm Tứ Thủy trên thư mà nhíu mày.
Biểu tình của Tiêu Chỉ Qua cũng không tốt lắm, tuy sớm đoán trước An Khánh Đế tất sẽ phái binh trấn áp, không nghĩ rằng ông ta không lưu nửa điểm cứu vãn. Nói đến cùng, “Bạch Đinh quân” cũng đều là bá tánh Đại Nghiệp, chẳng qua bị buộc đến không còn đường sống, mới khởi nghĩa vũ trang. Nếu triều đình có thể phái người trấn an, nói không chừng không cần động binh.
Hành động này của An Khánh Đế, vùng Tứ Thủy Túc Châu, nhất định sẽ máu chảy thành sông.
Thở dài đốt mật tin, thấy An Trường Khanh cũng mặt ủ mày chau, cho rằng y đang lo lắng chiến sự, Tiêu Chỉ Qua xoa xoa đầu y, an ủi: “Bây giờ lo lắng cũng vô dụng, không bằng chiếu cố Nhạn Châu cho tốt.”
Suy nghĩ của An Trường Khanh bị hắn đánh gãy, đành phải gật đầu. Bản thân đi tìm sách đọc, chờ Tiêu Chỉ Qua xử lý xong quân vụ, mới cùng nhau hồi phủ.
Trong phủ, An Phúc kêu phòng bếp chuẩn bị cơm tối, thấy họ trở về, vội gọi người bày cơm.
Dùng xong cơm, hai người đi lại vài vòng trong viện tiêu thực, không bao lâu trời đã tối đen. An Trường Khanh cởi áo ngoài, đổi giày, chuẩn bị đến phòng tắm rửa mặt, giờ nhĩ phòng bên cạnh đã bị đổi thành phòng tắm, thông với chính phòng, dùng một tấm bình phong ngăn cách.
Tiêu Chỉ Qua ở bên cạnh nhìn, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đêm nay, ta không đến thư phòng được không?”
Sau lần đầu, Tiêu Chỉ Qua thực tủy tri vị, lại tin lời trong thoại bản, đêm đêm quấn lấy An Trường Khanh điên đảo gối chăn. Vì thế An Trường Khanh giận mấy lần, đuổi hắn tới thư phòng ngủ. Nay không khác, hôm trước hắn lại dốc sức làm người ta, đã bị bắt ngủ thư phòng một đêm.
Vô luận thế nào, đêm nay không thể ngủ tiếp nữa.
Da mặt Bắc Chiến Vương cũng dày, cởi áo ngoài với giày ra, mặc trung y ngồi trên giường, tuy trầm mặt, nhưng rất có tư thế lưu manh ăn vạ.
An Trường Khanh liếc nhìn hắn, nhưng không nói chuyện, bản thân đến phòng tắm rửa mặt.
Chờ quay lại, đến lượt Tiêu Chỉ Qua đi. An Trường Khanh lăn lên giường, ôm chăn giả ngủ.
Tiêu Chỉ Qua từ phòng tắm về, thấy y đưa lưng về phía mình, không biết là ngủ thật hay giả ngủ, nhưng hiển nhiên cũng không có ý đuổi hắn đến thư phòng nữa, nhẹ nhàng thở ra, lên giường đắp chăn mỏng, lại thử thăm dò vươn tay, ôm người vào lòng.
Một đêm ngủ ngon.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Hôm nay ngủ giường, ngày mai có thể……
Nhạ Nhạ: Không thể.
Túng Túng:…… Ơ.