Vó ngựa dẫm vài cái trên đất, Hô Duyên A Đặc phái một tiểu đội cẩn thận đi vào tra xét. Ác Quỷ Lĩnh là khu cấm của Bắc Mạc. Nơi đây ngay cả người chăn dê quen thuộc Bắc Mạc nhất cũng không dám đi vào. Địa hình bên trong phức tạp như mê cung, còn có lưu sa và độc vật, nghe nói đi vào, cũng đừng muốn sống ra ngoài.
Chờ đợi lúc lâu, binh lính đi vào tra xét rốt cuộc trở về, nhân số thiếu hai so với khi đi vào, lại khiêng về một chiến kỳ, nền đen chữ vàng, là cờ chữ “Qua” trong quân Tiêu Chỉ Qua quen dùng, dẫn đầu hồi bẩm nói: “Không tìm được tung tích của chúng, hẳn đã đi sâu vào trong.”
Sắc mặt Hô Duyên A Đặc tốt đẹp lên một ít: “Lần này Tiêu Chỉ Qua phải chết không thể nghi ngờ! Cũng coi như báo thù cho a phụ cùng a huynh!”
“Tất cả tướng sĩ, cùng ta về Nhạn Châu! Đánh hạ Nhạn Châu làm tân vương đình!” Hô Duyên A Đặc vung tay hô, một vạn tướng sĩ Bắc Địch phía sau cũng cao giọng hô hào, khiêng cờ chữ “Qua” thất lạc, nhanh như chớp về Nhạn Châu.
***
Dưới thành Nhạn Châu, Hô Duyên Huân đang đối chọi với đại quân Nhạn Châu. Hùng ưng truyền tin bay quanh đáp xuống, khi Hô Duyên Huân nhìn Bắc Địch vương và đại vương tử chết, bên miệng lộ ra ý cười. Đang muốn hạ lệnh triệt binh về vương đình, liền thấy Hô Duyên A Đặc và Hô Duyên Trị mang theo gần hai vạn nhân mã, mênh mông cuồn cuộn mà quay lại.
Hô Duyên Huân đón nhận, phát hiện phía sau nhân mã còn có không ít nữ nhân, nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”
“Tiêu Chỉ Qua phá vương đình, giết hại a phụ và a huynh!” Hô Duyên A Đặc nói: “Nhưng chính hắn cũng vào Ác Quỷ Lĩnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta đã mang toàn bộ tộc nhân, trận này cần phải đánh hạ Nhạn Châu!”
Tộc nhân Bắc Địch phía sau gã vung tay hô to: “Đánh hạ Nhạn Châu!”
Ánh mắt Hô Duyên Huân hơi lóe, lộ ra tươi cười, dùng sức vỗ vỗ vai Hô Duyên A Đặc, vung tay nói: “Tiêu Chỉ Qua đã chết! Đánh hạ Nhạn Châu, báo thù cho Hô Duyên Vương!”
Mấy vạn quân Bắc Địch ở ngoài thành hô to, cờ chữ “Qua” nền đen chữ vàng cắm trước trận quân Bắc Địch.
Tướng sĩ thủ thành Nhạn Châu hai mặt nhìn nhau, biểu tình đều biến hóa.
Đám người Tề Nguy cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Tề Nguy cắn răng nói: “Tướng quân không thể xảy ra chuyện!”
Tạ Lăng do dự: “Nhưng chúng ta không thể ngăn Hô Duyên A Đặc.”
Lúc ấy Hô Duyên A Đặc dẫn người về cứu viện vương đình, Tạ Lăng mang binh đi chặn, lại bị Hô Duyên Huân phát hiện động cơ làm rối, bỏ lỡ thời cơ, kêu Hô Duyên A Đặc mang binh rút về Bắc Mạc trước một ngày.
Nếu Tiêu Chỉ Qua và Hô Duyên A Đặc chính diện đối mặt, phần thắng cũng không lớn.
“Những thứ vương bát cao tử, sẽ nói hươu nói vượn.” Thiết Hổ đập bàn: “Tướng quân dễ dàng bại vậy hả? Nếu thật thua trong tay bọn chúng, còn không phải thi thể tướng quân đã bị treo trước trận kỳ?”
Mấy tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời kiên định: “Không sai! Tướng quân chưa bao giờ bại! Chúng ta không thể rối loạn quân tâm.”
Nói xong, mấy người sôi nổi ra ngoài trấn an quân tâm. Chuẩn bị ứng đối người Bắc Địch công thành.
……
Quân Bắc Địch kêu la, không ít bá tánh trong thành cũng nghe thấy. Không ít người đều mặc kệ cười một tiếng, tướng quân trong lòng bọn họ là bất bại.
Nhưng mà thời gian chuyển dời, một ngày, hai ngày, ba ngày…… Mười ngày.
Thế công của quân Bắc Địch càng ngày càng mãnh liệt, Tiêu Chỉ Qua lại không lộ mặt, đồn đãi nói trận kỳ của tướng quân bị người Bắc Địch chém đứt, niềm tin kiên định liền bắt đầu dao động. Cửa hàng vốn còn có thể mở lục tục đóng cửa, các bá tánh trốn trong nhà, hoặc lo lắng hoặc sợ hãi.
Ngay cả tướng sĩ trong quân cũng nhất định bị ảnh hưởng, đối mặt thế công mãnh liệt của quân Bắc Địch, dần dần bắt đầu lực bất tòng tâm. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cố tình lúc này, lương thảo cũng chỉ dư lại một nửa, nếu người Bắc Địch tiếp tục đánh tiếp, trong thành lại lâm vào khốn cục cạn lương thực.
Đám người Tề Nguy gấp đến độ đi quanh, nhưng mà thám tử phái đi lại không tìm được gì, Tiêu Chỉ Qua và 5000 quân thiết giáp không có tin tức.
Cách bốn năm ngày An Trường Khanh mới biết được đồn đãi bên ngoài. Chu Hạc Lam nghiêm lệnh binh lính trong phủ giấu kín tin tức. Cũng may An Trường Khanh đã nhiều ngày đều an an phận phận đợi trong phủ không ra ngoài, mới có thể giấu đi.
Nhưng mà hôm đó An Trường Khanh rốt cuộc lên tinh thần, muốn đi ra cửa một chút, lại bị Trần Túc ấp úng chặn không cho ra ngoài.
An Trường Khanh tràn đầy khó hiểu, lại thấy hắn ậm ừ, không màng hắn cản đi ra ngoài, lại chỉ thấy đường phố quạnh quẽ. Thật vất vả tìm được một bà lão hỏi thăm, đối phương lại đồng tình mà nhìn y, kêu y nén bi thương.
An Trường Khanh ngây ngốc, tiếp theo đột nhiên phản ứng lại, chạy như bay đến quân doanh.
Tướng sĩ thủ vệ không dám ngăn y, An Trường Khanh vọt vào phòng nghị sự, liền thấy Tề Nguy râu ria xồm xàm mà phát giận với hai binh lính: “Còn dám truyền bá lời đồn đãi, đi lãnh 30 gậy!”
Răn dạy xong liền nhấc đầu, đối mặt ánh mắt An Trường Khanh. Sắc mặt hắn biến đổi, còn chưa nghĩ ra nên chu toàn thế nào, liền nghe An Trường Khanh bình tĩnh dị thường hỏi: “Vương gia xảy ra chuyện gì?”
Tề Nguy ấp úng không chịu nói.
An Trường Khanh đẩy hắn đi vào trong: “Thiết Hổ đâu? Kêu hắn tới gặp ta.”
Mấy tướng lãnh khác bao gồm Thiết Hổ bên trong, nghe tin đến. Nhưng ai cũng không dám lên tiếng trước. Cuối cùng vẫn là Thiết Hổ không nín được nói trước: “Người Bắc Địch cầm chiến kỳ, nói tướng quân đã chết, Lão Thiết này không tin! Vương phi cũng đừng tin!”
An Trường Khanh truy hỏi một phen, mới biết rõ ràng chân tướng.
Y căng chặt khớp hàm, nghĩ trước lúc đi người nọ hứa hẹn “Nhất định sẽ trở về”, nhắm mắt, nói: “Ta không tin. Vương gia từng nói sẽ trở về, vậy nhất định sẽ trở về!”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” An Trường Khanh tàn khốc nói: “Các ngươi bên cạnh Vương gia lâu hơn ta, nên rõ ràng ngài ấy không phải người dễ bại!”
Đám người Thiết Hổ chấn động, niềm tin mấy ngày nay lung lay sắp đổ lần nữa bị tóm về. Đương nhiên họ tin tưởng bản lĩnh của tướng quân. Chỉ là quân Bắc Địch ngày ngày kêu gào bên ngoài, thám tử lại không tìm được tung tích của đoàn người Tiêu Chỉ Qua. Niềm tin vốn kiên định, dần dần bắt đầu tán loạn.
“Trước khi Vương gia trở về, cần phải bảo vệ thành Nhạn Châu!”
Thiết Hổ giậm chân, phụ họa nói: “Vương phi nói không sai! Liều mạng đi mệnh này không cần, cũng bảo vệ Nhạn Châu! Nếu tướng quân trở về, Nhạn Châu lại không có, mấy chúng ta cũng không có mặt mũi tồn tại!”
Mấy người liếc nhau, đồng thời ôm quyền quỳ một gối: “Chúng ta thề chết bảo vệ Nhạn Châu!”
Ngón tay thon dài ấn chặt lòng bàn tay, An Trường Khanh gằn từng chữ một nói: “Ta nói với các ngươi, bảo vệ cho Nhạn Châu, chờ tướng quân chiến thắng trở về!”
……
Trên tường thành Nhạn Châu, một loạt cờ chữ “Qua” dựng thẳng, Tề Nguy điều binh bố phòng, Thiết Hổ và Tạ Lăng dẫn hai đội nhân mã chờ ở cửa thành, tùy thời chuẩn bị ra khỏi thành, tỷ đấu với người Bắc Địch.
An Trường Khanh đứng trên tường thành, nhìn quân Bắc Địch đen nghìn nghịt ngoài thành, trầm sắc cầm lấy dùi trống, dùng hết toàn lực đánh vang tiếng trống đầu tiên, trong tiếng trống thùng thùng, y cao giọng nói: “Ta là Bắc Chiến Vương phi An Trường Khanh. Các tướng sĩ Nhạn Châu nghe đây, tướng quân các ngươi mang binh đánh bất ngờ vương đình Bắc Địch, giết Bắc Địch vương và Bắc Địch đại vương tử. Hiện giờ đang trên đường về Nhạn Châu! Mọi người chớ tin quỷ kế của người Bắc Địch!”
“Ta cùng các ngươi tử thủ thành Nhạn Châu, đợi tướng quân chiến thắng trở về!”
Tiếng dừng, trống trận đánh vang, một tiếng vững một tiếng. Tướng sĩ Nhạn Châu đê mê mấy ngày lấy lại tinh thần, nhìn Vương phi đứng thẳng trên tường thành, nghe tiếng trống trận vang bên tai, máu toàn thân sôi trào.
“Tử thủ Nhạn Châu! Đợi tướng quân chiến thắng trở về!”
Tiếng như núi lở, khí thế bừng bừng.
Sau đó cửa thành mở rộng, hai quân chém giết.
Bởi vì An Trường Khanh xuất hiện, tướng sĩ Nhạn Châu lại phấn chấn lên. An Trường Khanh nói được thì làm được, thật sự cùng bọn họ cùng tiến cùng lui, không màng nguy hiểm, ngày ngày ở trên tường thành đánh trống trợ trận.
Như thế kéo dài năm ngày.
Trong phòng nghị sự, Tề Nguy cắn răng nói: “Lương thảo cũng không đủ. Lương Châu và Sâm Châu có thể mượn đều mượn rồi.”
Tạ Lăng nói: “Túc Châu thì sao? Có thể phái binh tới viện không?”
“Cái tên hèn nhát Thân Đồ Tư, không có bệ hạ điều lệnh, không dám phái binh.” Thiết Hổ căm giận nói. Cấp báo mới đưa đi, Nghiệp Kinh bên kia vẫn chưa hồi âm.
An Trường Khanh ngồi ở cuối cùng: “Còn có bao nhiêu lương thực?”
Tề Nguy nói: “Còn lại 5000 thạch.”
An Trường Khanh rũ mắt suy nghĩ một lát, nói: “Ta từng đọc qua một loại phương pháp, lấy nước nấu chín ngũ cốc, lặp lại chưng hai lần lại phơi khô, một thạch lương thực, có được hai thạch lương khô. Chỉ là chưa bao giờ nghiệm chứng thật giả.”
Tề Nguy nóng nảy: “Ta đây gọi người đi thử!”
Mọi người lập tức theo hắn ra ngoài, vội vàng gọi người cầm một đấu gạo tới chưng nấu. Nửa ngày qua đi, mọi người thấp thỏm chờ, thấy chưng chín lại phơi khô, quả nhiên nhiều hơn lúc trước.
Tề Nguy vui vẻ: “Triệu tập nhân thủ, lập tức bắt đầu làm lương khô.”
An Trường Khanh vội vàng nói: “Hiện giờ chiến sự căng thẳng, không bằng kêu bá tánh trong thành cũng tới hỗ trợ.”
Những người khác thấy có đạo lý, liền vội vàng phái người vào thành triệu tập bá tánh. Trong thành rất nhanh đun nước, bắt đầu chưng chín phơi nắng lương thực.
Tạm thời giải quyết vấn đề lương thảo, lại có thể kéo dài mấy ngày. Thần sắc đám người Tề Nguy đều nhẹ nhàng không ít, thấy An Trường Khanh tiều tụy, lại không nhịn được khuyên y trở về nghỉ ngơi. Bằng không tướng quân trở về, nhìn thấy Vương phi biến thành như vậy, cũng sẽ không tha cho họ.
An Trường Khanh lắc đầu, thẳng người đi đến bên tường thành: “Ta nói rồi, ta cùng tiến cùng lùi với tướng sĩ Nhạn Châu.”
Chạng vạng, nghỉ ngơi chỉnh đốn qua đi người Bắc Địch tới công lần nữa. An Trường Khanh đứng trên tường thành, mắt lạnh nhìn hai quân chém giết, trừ bỏ chấn động trước mặt, cũng chỉ dư lại tiếng giết bên tai.
Trận này tựa hồ kéo dài lâu hơn những trận trước, An Trường Khanh thoát lực tay, cắn răng nổi trống.
Dưới tường thành không biết là ai bỗng nhiên gào to một tiếng: “Tướng quân đã về! Tướng quân đã về!”
An Trường Khanh phát ngốc, dùi trống trong tay thoát lực rơi xuống đất, y vọt tới bên tường thành thăm dò nhìn xuống, liền thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, dưới tướng sĩ vây quanh giục ngựa chạy đến cửa thành.
Hốc mắt y nóng lên, đi về nhặt dùi trống, một bên đánh trống một bên cao giọng hô: “Tướng quân đã về! Nhạn Châu tất thắng!”
“Nhạn Châu tất thắng!”
Tiếng vang như núi, chỗ ở của bá tánh đều sáng đèn, sôi nổi đi trên đường, đi theo tiếng kêu.
Tiêu Chỉ Qua như có cảm giác mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tiếp theo lau mồ hôi và máu trên mặt, giơ ô kim thương trầm giọng nói: “Giết!”
Cờ chữ “Qua” mãnh liệt giơ lên, tiếng kêu rung trời.
Đám người Hô Duyên Huân thấy Tiêu Chỉ Qua bỗng nhiên xuất hiện, liền biết chiến này tất bại. Khẽ cắn môi, Hô Duyên Huân và hai cháu trai liếc nhau, cười lạnh: “Không phải các ngươi nói Tiêu Chỉ Qua hẳn phải chết? Ta không phụng bồi!”
Nói xong vung tay hô, mang theo nhân mã dưới trướng của mình lui sang hướng khác. Hô Duyên A Đặc và Hô Duyên Trị hai mặt nhìn nhau, mắt thấy binh mã Nhạn Châu khí thế hùng hồn đánh tới, chỉ có thể ôm hận lui theo.
Tiêu Chỉ Qua giáp sắt trường thương đứng trước cửa thành, mắt thấy người Bắc Địch trốn xa, mới hạ lệnh về thành.
Cửa thành nặng nề đóng lại, Tiêu Chỉ Qua xuống ngựa đi nhanh vài bước, liền thấy An Trường Khanh xuống tường thành.
An Trường Khanh mặc chiến giáp không vừa người, trên mặt không biết bắn vết máu ở đâu, nhìn chật vật không khác Tiêu Chỉ Qua bao nhiêu. Hai mắt y đỏ bừng, cắn chặt răng nhìn Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua tiến nhanh lên, đang muốn chạm vào y, lại bị y dịch thân né tránh, không nói một lời mà xoay người ra ngoài.
“Nhạ Nhạ.” Tiêu Chỉ Qua bắt lấy tay y, thân thể lung lay, mệt mỏi ôm lấy y từ phía sau, dựa đầu vào vai y: “Để ta ôm một lát.”
An Trường Khanh nắm chặt tay, nhưng cuối cùng không động nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng (chột dạ):…… Nhạ Nhạ, ta bị thương.
Nhạ Nhạ (cười lạnh): Đáng lắm.
Túng Túng:…… (Nhạ Nhạ thật hung)
*Tư chương:
