Cảm giác được lực đạo trên cổ tay, An Trường Khanh ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân, thấy hắn mím chặt môi, đáy mắt u ám không rõ.
“Chờ chút!” An Trường Khanh gọi hắn hai tiếng, nam nhân lại như không nghe thấy lôi kéo y đi trước.
An Trường Khanh thấy thế méo miệng cố ý nói: “Tay ta đau.”
Lúc này Tiêu Chỉ Qua mới dừng chân, buồn bực buông tay ra, lạnh lùng trừng cung nữ đuổi theo sau, mới cẩn thận nâng bàn tay hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi……”
“Ngài làm sao vậy?” An Trường Khanh mẫn cảm phát hiện cảm xúc của hắn không đúng, thử thăm dò: “Là có liên quan tới Trưởng công chúa sao?”
Kiếp trước y có gặp Trưởng công chúa hai lần, chỉ là không xã giao. Chỉ biết đối phương còn trẻ cũng khá nổi danh, không ít con cháu thế gia Nghiệp Kinh đều ngóng trông có thể gặp công chúa. Nhưng không ngờ nàng không gặp bất cứ ai, tự mình chọn một võ tướng tứ phẩm nương thân. Võ tướng này là Thái Thông. Tổ tiên Thái gia cũng rất hiển hách, chẳng qua tới phụ thân Thái Thông thì xuống dốc. Vốn dĩ sau khi lấy công chúa sẽ không thể làm quan nữa, nhưng vì sau thành thân, Trưởng công chúa tự mình đi cầu hoàng đế ân điển, Thái Thông không bị dỡ chức quan, vẫn lãnh binh tác chiến. Sau lại lập không ít công lớn, còn được An Khánh Đế phong nhất đẳng tướng quân.
Nghe nói Thái Thông cực kỳ yêu Trưởng công chúa, thề đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình công chúa. Sau khi cưới không nạp thiếp không lưu luyến thanh lâu kỹ quán, vô cùng ân ái, còn thành một đoạn giai thoại.
Nhưng đời trước chỉ có gặp mặt hai lần, An Trường Khanh lại cảm thấy trưởng công chúa thập phần lãnh đạm với phò mã. Hai người cũng không ân ái như đồn đãi. Hơn nữa thành hôn gần mười năm, cũng không có một đứa con, sau này Thái Thông chết trận sa trường, Trưởng công chúa thâm cư phủ công chúa, ăn chay niệm phật không bước ra ngoài một bước.
Khi đó An Trường Khanh cảm thấy thổn thức.
Hiện tại nhìn đến, cứ cảm thấy này có chút kỳ quái. Đặc biệt trong đó còn đề cập đến Tiêu Chỉ Qua…… Y nhớ rõ, đời trước Tiêu Chỉ Qua, tựa hồ không quá thân cận với cô cô này. Trưởng công chúa thường xuyên tiến cung, nhưng có lẽ hai cô cháu cũng không thân, thường thường nói không được nói mấy câu lại xuất cung.
Biểu tình của Tiêu Chỉ Qua càng thêm quái dị, hắn nhíu mày như không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành nói: “Từ nhỏ đến lớn, cô cô đối đãi ta tốt nhất……”
An Trường Khanh càng thêm mơ hồ.
Lại nghe Tiêu Chỉ Qua nói tiếp: “Nhưng nàng đối đãi ta tốt, luôn trộn lẫn thương hại cùng áy náy, khiến người thập phần không thoải mái.”
Sau khi mẫu phi qua đời, Tiêu Chỉ Qua sống một mình ở Tê Ngô Cung, chỉ có Trưởng công chúa thường thường tới thăm hắn. Khi đó Trưởng công chúa ôm hắn yên lặng rơi lệ, ngẫu nhiên sẽ nói ra một hai câu “Ta sẽ thay mẫu phi của ngươi chăm sóc ngươi”. Mặc dù khi đó Tiêu Chỉ Qua không lớn, nhưng cũng hiểu chuyện. Hắn cảm thấy thái độ của cô cô rất quái dị, hắn từng hỏi cô cô mấy lần vì sao chỉ có cô cô đối đãi hắn tốt, nhưng Trưởng công chúa chỉ trả lời có lệ. Cho nên dù nàng đối xử tốt với hắn, hắn cũng không quá thân thiết với nàng.
Thậm chí mỗi lần thấy nàng, luôn cảm thấy trong lòng phiền muốn chết.
“Vậy sau này ít lui tới thì được rồi.” An Trường Khanh nói.
“Thôi, đây vốn là chuyện của ta, không liên quan đến cô cô. Ngươi không cần bị ta ảnh hưởng.” Tiêu Chỉ Qua có chút bực bội mà nhíu mày nói.
An Trường Khanh lắc đầu, giơ tay sửa sang lại áo choàng cho hắn, thấp giọng nói: “Đều nói phu thê một thể, giờ chúng ta cũng là một thể, nên cùng nhau tiến lùi. Nếu ngài không thích trưởng công chúa, ta cũng sẽ không quá gần gũi nàng.”
Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn y, An Trường Khanh hơi mỉm cười, chủ động cầm tay hắn: “Vương gia mau dẫn đường đi, nếu không sẽ trễ cung yến.”
***
Lúc hai người tới đại điện, bốn phía đã vang tiếng đàn sáo. Mọi người thấy Tiêu Chỉ Qua tiến vào, sôi nổi đứng dậy chào hỏi, đợi thấy An Trường Khanh bên cạnh hắn, đồng thời sửng sốt.
Tiêu Chỉ Qua lãnh đạm gật đầu, theo cung nữ dẫn đường tới vị trí của mình.
Cung yến là một người một bàn con, chỗ ngồi sắp xếp theo phẩm cấp. Bên phải Tiêu Chỉ Qua là Thái tử Tiêu Kỳ Án, bên trái là Tam hoàng tử Tiêu Kỳ Nhạc. Như vậy, An Trường Khanh không có chỗ.
Tiêu Chỉ Qua chớp mắt một cái, liền phân phó cung nữ: “Thêm một vị trí cạnh ta đi.”
Đang ngồi một người một bàn, chưa từng thấy hai người chen chúc một cái bàn. Cung nữ ngây người một chút, chạm đến mặt lạnh của hắn, vội vàng đặt thêm chỗ.
Hai người sóng vai dựa gần ngồi xuống.
Thái tử thong thả ung dung mà đổ rượu, khẽ cười nói: “Nhị đệ và Vương phi quả nhiên phu thê tình thâm. Đây là luyến tiếc để người rời đi sao?”
Tiêu Chỉ Qua liếc gã một cái, không đáp lời, tự mình cầm bình rượu trên bàn lên, để trên lò hâm rượu. Đồng thời nói với An Trường Khanh: “Rượu này ôn bổ, đợi lát ngươi có thể uống một chút.”
An Trường Khanh ngoan ngoãn gật đầu.
Thái tử: “……”
Sắc mặt thay đổi mấy lần, Thái tử bị bơ chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, bưng chén rượu nhấp một ngụm che dấu xấu hổ. Tam hoàng tử bên kia thấy gã ăn nhục, cười trộm hai tiếng, nghiêng người qua, nói với An Trường Khanh: “Nhị hoàng huynh đối đãi hoàng tẩu thật tốt. Nhị hoàng huynh ngày thường đều lười nói mấy câu với huynh đệ chúng ta. Đây không phải trọng sắc khinh huynh đệ sao?”
Tam hoàng tử là con trai độc nhất của Thư quý phi, bây giờ chỉ mười lăm tuổi, chưa xuất cung kiến phủ. Tuy nói biểu tình rất ngây thơ, nhưng An Trường Khanh không cho rằng gã là một tiểu hài tử ngây ngô. Đời trước y từng nghe nói, khi tranh đấu đoạt chính, vị Tam hoàng tử này hạ thủ còn tàn nhẫn hơn hai vị ca ca.
Một người như vậy, sao có thể là hài tử ngây thơ chứ.
An Trường Khanh rũ mắt, khéo léo đáp: “Tam hoàng tử nói đùa, bình thường Vương gia ít lời. Mà tình cảm huynh đệ, không từ nào biểu đạt, cốt nhục tình thân, đều có huyết mạch truyền lại. Tình cảm khác làm sao hơn được huyết mạch tình thân?”
Tam hoàng tử chép miệng, vui đùa nói: “Nhị hoàng huynh của ta là cái hũ nút, không ngờ Vương phi là người biết ăn nói.”
“Tam hoàng tử quá khen.” An Trường Khanh làm bộ không nghe ra châm chọc trong lời gã, cười nhận lời khen.
Trái lại Tiêu Chỉ Qua không chút biểu tình liếc Tam hoàng tử dịch đến gần bàn bọn họ, trầm giọng nói: “Yến hội đã mở, Tam đệ còn chen chúc ở đây làm gì?”
“……” Nụ cười của Tam hoàng tử cứng lại, đối diện tầm mắt của hắn, chỉ có thể hừ một tiếng, thành thật mà ngồi về.
Tiêu Chỉ Qua thu hồi tầm mắt, cầm bình rượu đã hâm, rót một ly cho An Trường Khanh: “Nếm thử xem có thích không?”
An Trường Khanh cầm chén rượu nhấp nhẹ một ngụm, rượu hơi ngọt mang theo chút cay chảy vào yết hầu, y thoải mái nheo đôi mắt, một ngụm uống hết rượu còn lại, đưa ly đòi rượu: “Còn muốn.”
Tiêu Chỉ Qua lại rót một ly cho y, thần sắc ôn hòa.
Những người khác trên tiệc nhìn qua, thần sắc biến hóa một trận. Thái Tử cũng nhìn thấy một màn này, ánh mắt đảo qua An Trường Khanh, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không lên tiếng uống rượu.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Dáng vẻ Nhạ Nhạ uống rượu thật đẹp.
Thái Tử: Ta cũng thấy vậy.
Túng Túng (đen mặt):…… Cút.