……
Các bá tánh vui vẻ nghị luận, mà vai chính bị nghị luận, giờ này đang ở Tụ Phúc Trai mua vịt nướng. Tuy nói xảy ra chút không vui ngoài ý muốn, nhưng vịt nướng vẫn phải mua.
Xe ngựa dừng lại trước Tụ Phúc Trai, Tiêu Chỉ Qua đi xuống, kêu tiểu nhị gói một con vịt nướng. Tiểu nhị một bên tay chân lanh lẹ dùng giấy dầu gói vịt nướng, một bên duỗi cổ về phía xe ngựa, đồng thời nhanh nhẹn nói: “Vịt nướng này có thể được Vương phi ăn là phúc khí của nó, chưởng quầy của bọn ta nói, nếu Vương phi thích ăn, chỉ cần bảo người tới nói một tiếng. Chỗ thảo dân nướng con mới nóng hổi đưa vào phủ.”
Tiểu nhị nhiệt tình lớn mật làm Bắc Chiến Vương quen lạnh lùng giao tiền hơi không quen, hắn nhíu mi, trầm mặc một lát rồi ném một thỏi bạc, xách vịt nướng lên xe ngựa.
Tiểu nhị nâng bạc tha thiết nhìn: Lần sau Vương phi lại đến nha.
Buôn bán của Tụ Phúc Trai coi như dựa vào ngài.
……
“Sao bỗng nhiên muốn mua vịt nướng?” An Trường Khanh hít hít mũi, nhìn bao giấy dầu trong tay hắn hỏi.
“Ngon.” Tiêu Chỉ Qua đưa bao giấy dầu cho y: “Trở về ăn.”
Đầu An Trường Khanh đầy dấu chấm hỏi mà nhận lấy, tuy không biết vì sao Tiêu Chỉ Qua bỗng muốn ăn vịt nướng, nhưng mùi vịt nướng thật sự rất mê người, y liền hân hoan: “Trở về cùng ăn.”
Tiêu Chỉ Qua thấy y thích, sắc mặt cũng ôn hòa không ít, nói: “Thích thì lần sau lại mua cho ngươi.”
An Trường Khanh cầm vịt nướng đảo mắt nhìn hắn, vừa lúc đối diện với tầm mắt của hắn, đột nhiên nhanh trí hiểu ý tứ của hắn: “Đây là cố ý mua cho ta?”
Tiêu Chỉ Qua cứng ngắc “ừ” một tiếng.
An Trường Khanh xít lại gần nhìn hắn: “Giống bánh hoa mai?”
Bị y nhìn chằm chằm nam nhân lại “ừ” một tiếng.
Nụ cười trên mặt An Trường Khanh càng lúc càng lớn, nhỏ giọng nói thầm: Xem ra cũng không hoàn toàn là đầu gỗ.
***
Trên đường trở về, tâm tình An Trường Khanh rất tốt, bắt đầu tính toán đối phó trộm trong nhà thế nào.
Hôm nay ra ngoài xác thực ngoài dự đoán, vốn dĩ An Trường Khanh định đợi năm sau mới quản lý tạp vụ cho tốt, nhưng hiện tại chuyện đã ầm ĩ, khẳng định cửa hàng khác cũng nghe được tin tức, không bằng dứt khoát xử lý một thể.
Y tính toán trong lòng, cũng nói với Tiêu Chỉ Qua: “Thừa dịp cuối năm, triệu quản sự của thôn trang và cửa hàng đến đây, bắt bí một phen trước. Chờ sang năm, từ từ tính sổ.”
Tiêu Chỉ Qua nói: “Tùy ngươi xử trí.”
Thực tế những năm nay hắn gần như đều ở Nhạn Châu, sau khi về Nghiệp Kinh, hắn không kiên nhẫn xử lý mấy việc vụn vặt, cũng ít khi nhúng tay vào sự vụ trong phủ, tất cả đều giao cho quản gia Vương Phú Quý xử lý.
An Trường Khanh nhìn biểu tình của hắn, lại tiếp tục nói: “Cửa hàng đều do Vương quản gia quản, tình hình ở Thiên Y Phường, ông ta không thể không biết.”
Tiêu Chỉ Qua gật đầu, đương nhiên hắn nghĩ tới điểm này. Vương Phú Quý là lão nhân đi theo hắn, nhưng không tính là tâm phúc. Căn cơ của hắn ở Nhạn Châu, ở trong quân. Vương phủ ở Nghiệp Kinh với hắn mà nói chỉ là chỗ đặt chân. Vương Phú Quý đi theo hắn đã lâu, lại am hiểu kinh doanh. Tiêu Chỉ Qua mới giao vương phủ cho ông xử lý. Cũng không phải không biết Vương Phú Quý sẽ ở giữa vét chút béo bở. Nhưng hắn cầm binh nhiều năm, biết rõ đây giống như tướng sĩ sau khi thắng trận cướp đoạt chiến lợi phẩm, không thể hoàn toàn phóng túng, cũng không thể hoàn toàn ngăn lại.
Bởi vậy với hành động của Vương Phú Quý hắn luôn mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiển nhiên bây giờ Vương Phú Quý đã làm Vương phi của hắn rất bất mãn, Tiêu Chỉ Qua phải phối hợp hỏi: “Ngươi muốn xử trí ông ta thế nào?”
“Trước mắt thiếu người, bắt bí một phen, tạm thời vậy đi.” Từ khi Tiêu Chỉ Qua đọc binh thư cho y nghe, An Trường Khanh cũng ngẫu nhiên đến thư phòng của Tiêu Chỉ Qua tìm đọc binh thư, hiện giờ y cũng hiểu sâu đạo lý công tâm đặt đầu: “Trước không để ý ông ta, ông ta càng chột dạ sợ hãi, làm việc càng tận tâm.”
Tuy Vương Phú Quý có chút tâm tư, nhưng lá gan cũng không lớn. Lấy thời gian An Trường Khanh quan sát, ông ta sẽ chọn thời điểm thích hợp vớt chút mỡ béo, nhưng chưa chắc có gan dám lừa gạt Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua kinh ngạc nhìn y một cái, hắn tưởng An Trường Khanh sẽ mượn cơ hội này loại bỏ Vương Phú Quý. Từ khi y gả vào vương phủ, ở chung với Vương Phú Quý không coi là hòa hợp. Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới y sẽ nói như vậy.
Ánh mắt hơi chớp động, Tiêu Chỉ Qua tán đồng nói: “Nhạ Nhạ nói có lý.”
An Trường Khanh: “…………”
……
Xe ngựa tới vương phủ, Vương Phú Quý dẫn đám hạ nhân tới đón. Quả nhiên biểu tình nơm nớp lo sợ — trước khi An Trường Khanh hồi phủ, An Phúc đã đưa quản sự tiểu nhị của Thiên Y Phường về phủ trước, để Triệu Thạch giải người tới hình phòng.
Mặc dù khi An Trường Khanh muốn quản gia, ông đã biết mấy cửa hàng kia sớm muộn cũng xảy ra chuyện, còn cố ý nhắc nhở những quản sự kia thu liễm chút. Nhưng không nghĩ tới, năm chưa hết, người đã bị bắt vào phủ.
Ông âm thầm chảy mồ hôi lạnh, khom lưng càng thấp: “Vương gia và Vương phi cần dùng bữa tối không?”
An Trường Khanh quơ quơ bao giấy dầu, nói: “Ăn mấy món đó đến ngấy rồi, hôm nay ăn vịt nướng.”
……
Sau khi ăn xong, An Trường Khanh gọi Vương Phú Quý tới, phân phó ông triệu tập các quản sự thôn trang cùng cửa hàng. Trong khoảng thời gian này y và Tiêu Chỉ Qua ngày đêm bên nhau, mưa dầm thấm đất cũng học được tự uy không giận. Một khuôn mặt quá mức xinh đẹp mơ hồ có vài phần khí thế của Tiêu Chỉ Qua.
“Thiên Y Phường là ta đúng lúc bắt gặp. Cửa hàng khác lại chưa chắc không có vấn đề.” Y cong ngón tay không nhanh không chậm gõ mặt bàn: “Nếu Vương gia giao sản nghiệp trong phủ cho ta xử lý, thì ta phải xử lý tốt, mới có thể không cô phụ phó thác của Vương gia. Vương quản gia, ông nói…… có phải không?”
Vương quản gia khom lưng, sắc mặt ẩn ẩn đau khổ. Rõ ràng Vương phi đang nói mình, kẻ không ngốc liền biết, đây là mượn cơ hội bắt bí mình. Sau khi quản sự cùng tiểu nhị Thiên Y Phường bị bắt giữ, hỏi ra được gì thì ông không biết. Nhưng ông biết, Vương phi tuyệt không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, trước mắt đã gọi những quản sự khác, sợ là muốn tra rõ.
Mà dù ông không trực tiếp tham gia vào, nhưng mắt nhắm mắt mở cũng thu lợi không ít, tuy tạm thời Vương phi không xử lý, nhưng càng khiến người lo lắng đề phòng, vạn phần dày vò.
Vương Phú Quý khàn giọng nói: “Vương phi nói rất đúng.”
An Trường Khanh xua tay nói: “Ngươi đi an bài đi.”
***
Đảo mắt qua hai ngày, Vương Phú Quý định ngày triệu kiến các quản sự vào hai mươi tháng chạp. Trong thời gian này Thiết Hổ đến bẩm, nói tra được tin tức của Am ni cô.
Am ni cô ở ngoài thành không có danh tiếng, thậm chí cũng rất ít người biết.
Thiết Hổ điều tra, phát hiện bên trong Am ni cô nho nhỏ cũng không ít đạo. Đại Nghiệp từ quan to hiển quý đến bình dân bá tánh đều thờ phụng Đạo giáo. Tất nhiên Phật giáo hương khói thưa thớt. Mà Am ni cô hẻo lánh càng không người hỏi thăm. Hương khói điêu tàn, cũng không biết từ khi nào, Am ni cô này thay đổi hương vị, không còn là nơi thanh tu, trái lại thành ám xướng* dâm am.
(Ám xướng: chỉ kỹ nữ)
Vì Am ni cô ở nơi hẻo lánh, điều kiện gian khổ, đa phần đều là phụ nhân phạm sai lầm bị bắt vào am thanh tu. Cũng có ít nữ nhân vì nam nhân đã chết không nơi nương tựa đi vào trong am, tìm một chỗ dung thân.
Tu hành trong am bần khổ, những phụ nhân vốn không an phận, dần dần có ni cô thông đồng với nam nhân bên ngoài tới đổi “tiền nhan đèn”. Mà nữ nhân tiểu ăn mày nói, tên là Kiều Oanh, đó là người nhiều tiền nhan đèn nhất trong am, nghe nói ả sớm được quý nhân định, không tiếp đãi “khách hành hương” khác.
Bởi vì thời gian gấp gáp, Thiết Hổ không kịp kiểm chứng rốt cuộc quý nhân là ai, nhưng kết hợp với tin tức của tiểu ăn mày, có khả năng lớn quý nhân này là Ngô Tuyển Thư. Hơn nữa lần điều tra này, còn để y có hai phát hiện ngoài ý.
“Kiều Oanh kia lặng lẽ phái tiểu nha đầu bên người đi mua thuốc phá thai. Thuộc hạ thấy bụng ả hơi gồ lên, hình như là mang thai.”
An Trường Khanh nhướn mày, đời trước khi ngoại thất vào cửa, không nghe nói có con. Nếu đứa nhỏ này là của Ngô Tuyển Thư, ả hoàn toàn có thể mẹ quý nhờ con, khiến Ngô Tuyển Thư nạp ả vào cửa. Dù phủ Trung Dũng Hầu cố kỵ thanh danh cùng hôn sự, không chịu để thiếp thất sinh trưởng tử trước, để ả bỏ thai nhi, cũng nhất định sẽ bồi thường.
Ngoại thất này cần gì phải lén lút phái người đi mua thuốc phá thai?
An Trường Khanh phát giác trong đó có khác thường, nhất thời không nghĩ ra then chốt, chỉ có thể hỏi: “Ngươi còn phát hiện ra gì?”
“Thuộc hạ còn tìm được bà điên kia.”
Khi theo dõi ngoài Am ni cô bất ngờ phát hiện bà điên, bà ta ở trong thôn gần Am ni cô, người điên điên khùng khùng lải nhải cằn nhằn, miệng luôn nhắc hồ ly tinh giết người phải đền mạng. Thiết Hổ vô tình nghe thấy thôn dân thảo luận về bà ta, thuận tiện đi hỏi thăm một phen, mới có phát hiện không ngờ.
“Ban đầu bà ta không điên, nhà chồng bà ta họ Tiền, trượng phu mất sớm, chỉ còn đứa con trai độc nhất tên Tiền Viễn. Tiền Viễn sinh ra thấp bé xấu xí, nhưng am hiểu mã thất, dựa vào đó làm mã phu ở phủ Trung Dũng Hầu phủ đương cái mã phu. Sau lại lại quá mấy năm, Tiền Viễn tích cóp tiền cưới cô nương thôn bên, đó là Kiều Oanh.
Khác với Tiền Viễn, Kiều Oanh thiên kiều bá mị, là một thiếu nữ xinh đẹp. Sau khi gả cho Tiền Viễn thì cả ngày ở nhà hầu hạ mẹ chồng. Ngẫu nhiên đến phủ Trung Dũng Hầu đưa chút đồ ăn cho Tiền Viễn. Cứ thế trôi qua những ngày tháng yên ổn, nhưng không ngờ một ngày Tiền Viễn bỗng nổi giận đùng đùng về nhà đánh Kiều Oanh một trận, người trong thôn đều suy đoán là Kiều Oanh quyến rũ nam nhân bên ngoài. Nhưng không chờ bọn họ xem xong náo nhiệt, ngày đó Tiền Viễn trở về, rơi xuống hồ nước ven đường chết đuối.
Sau khi Tiền Viễn chết, Tiền mẫu liền phát điên. Cả ngày đánh chửi Kiều Oanh, nói ả là hồ ly tinh, ở bên ngoài thông đồng nam nhân hại chết Tiền Viễn. Nhưng Kiều Oanh cũng không phải người nhu nhược, hai người thường đánh chửi nhau. Qua không bao lâu, nghe nói Kiều Oanh bỏ đi. Mà bệnh điên của tiền mẫu càng nặng, cả ngày điên điên khùng khùng, gặp người liền mắng Kiều Oanh là hồ ly tinh hại chết con trai của bà ta.”
“Lại là phủ Trung Dũng Hầu……” An Trường Khanh trầm ngâm nói: “Nói như vậy, hơn phân nửa người này chính là Ngô Tuyển Thư, chẳng lẽ hắn thấy sắc nảy lòng tham, giết Tiền Viễn, lại giấu Kiều Oanh ở Am ni cô?”
Thiết Hổ chần chừ nói: “Có thể là vậy, nhưng mà thuộc hạ hỏi mấy thôn dân, có người nói từng thấy Kiều Oanh lên xe ngựa, ôm ôm ấp ấp với nam nhân, nam nhân đó ước chừng ba bốn mươi tuổi, không giống như Ngô Tuyển Thư……”
“……”
Tin tức này thật sự làm người líu lưỡi, An Trường Khanh trầm mặc, nói: “Có lẽ Kiều Oanh không chỉ có một “khách hành hương”? Kia con của ả, có khả năng không phải của Ngô Tuyển Thư? Cho nên mới phải lén mua thuốc phá thai?”
Thiết Hổ cũng suy đoán như thế, đáng tiếc hắn là một nam tử ra trận giết địch, lúc nghe thấy loại chuyện xấu xa hương diễm này, cả người đều ngốc.
An Trường Khanh trầm tư một lát, nói: “Tiếp tục theo dõi Am ni cô…… Còn có, có cách nào để người ta đổi thuốc phá thai của Kiều Oanh không?”
Thiết Hổ hơi do dự: “Có thể thử một lần.”
“Vậy thì thử xem.” An Trường Khanh nói: “Đổi thành thuốc an thai cho ả. Mặt khác…… tiết lộ tin tức này cho Ngô Tuyển Thư.”
Thiết Hổ kinh ngạc nhìn y, nghĩ thầm vẫn là Vương phi tàn nhẫn. Nếu đứa bé trong bụng Kiều Oanh không phải của Ngô Tuyển Thư, vậy sẽ có vở kịch lớn.
Thiết Hổ lĩnh mệnh rời đi, An Trường Khanh lại gọi Chu Hạc Lam tới, hai người cùng đến hình phòng thẩm vấn quản sự và tiểu nhị.
Hai ngày trước áp giải người về vương phủ, An Trường Khanh vẫn không dụng hình, chỉ tách người ra nhốt lại, mặc kệ hai người này xin tha nhận sai thế nào, đều không gặp bọn họ. Tới giờ, đã là ngày thứ ba.
Cũng là lúc đi thẩm vấn.
Triệu Thạch dẫn bọn họ đến hình phòng. Xây hình phòng trong vương phủ. Tuy bên ngoài đồn phủ Bắc Chiến Vương giống như Tu La địa ngục, nhưng thực tế sau khi xây xong hình phòng, chỉ dùng mấy lần. Nhưng đồ vật bên trong rất đầy đủ. Trên tường treo đủ loại hình cụ, tất cả đều chuẩn bị dựa theo cách thẩm vấn gian tế trong quân.
Quản sự và tiểu nhị đã nhiều ngày nhìn hình cụ khắp tường, đang sống sờ sờ tự dọa mình đến mức xanh xao vàng vọt, miệng nổi vết rộp.
Triệu Thạch dọn ghế dựa cho An Trường Khanh ngồi, rồi xách tiểu nhị ra trước.
Phỏng chừng tiểu nhị bị dọa sợ, vừa thấy An Trường Khanh liền mạnh mẽ quỳ xuống, dập đầu vang mấy cái, nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha.
Chu Hạc Lam phụ trách thẩm vấn một bên, chỉ hỏi mấy câu, đã tra rành mạch tình hình của Thiên Y Phường.
Hóa ra quản sự của Thiên Y Phường đã sớm thông đồng với cửa hàng may Chiêm gia. Ban đầu danh tiếng của Thiên Y Phường ở Nghiệp Kinh cực tốt, rất được tán tụng. Chiêm gia vì đoạt làm ăn, đầu tiên dùng số tiền lớn “đào” thợ may trong cửa hàng, sau đó lại tiêu tiền mua được quản sự, bảo lão nâng giá cả. Kể từ đó, không ít khách nhân đi đến cửa hàng Chiêm gia vì bán rẻ.
Lúc đầu quản sự còn sợ đầu sợ đuôi, sau đó Chiêm gia cho nhiều bạc, gan lão cũng được nuôi lớn. Không chỉ nâng giá đuổi khách, còn thông đồng Chiêm gia, bán vải dệt của Thiên Y Phường với giá cả cao hơn cho Chiêm gia, mà Chiêm gia lại lấy giá cao hơn nữa bán đi. Mà khi quản gia báo cáo chỉ nói kinh doanh không tốt, vải dệt không bán được, không thể không hạ giá.
An Trường Khanh thực sự tức cười, sắc mặt lạnh lẽo hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ mà nói hai ba năm.
Sắc mặt An Trường Khanh biến hóa mấy phen, cuối cùng bình tĩnh. Thẩm tiểu nhị xong, Chu Hạc Lam bảo hắn ta ký tên. Sau đó lại đưa quản sự đến.
Quản sự vừa thấy tờ giấy mỏng ấn dấu tay, sắc mặt liền thay đổi. Lý do thoái thác nghĩ tốt trước đó chưa kịp có tác dụng, chỉ có thể thành thành thật thật mà nhận tội. Bao gồm khoản mục lão giao dịch với Chiêm gia, phun ra toàn bộ.
Sau khi thẩm xong An Trường Khanh lại hỏi lão tình hình của các cửa hàng khác. Quản sự của các cửa hàng cũng có lui tới, cũng sẽ bù đắp cho nhau. Sắc mặt quản sự trắng bệch mà viết toàn bộ những gì mình biết lên trên giấy.
Ngày mùa đông, khi lão buông bút trên lông mày đã tụ mồ hôi. Đang muốn thở phào một hơi, liền nghe An Trường Khanh nói: “Thẩm xong rồi thì đưa đến quan đi.”
Sắc mặt quản sự tức khắc u ám, biết bản thân hoàn toàn xong rồi.
……
An Trường Khanh nhìn thân khẩu của quản sự. Khoản mục giao dịch, từng khoản trên này, đều là Thiên Y Phường lỗ bạc. Số bạc kia, tất cả đều chảy vào túi tiền Chiêm gia.
Y nghĩ đến mì trắng vừa tránh được một kiếp, lạnh lùng cười cười. Bóp sổ sách đập đập bàn, nói với Chu Hạc Lam: “Gọi Thiết Hổ, chúng ta đến Chiêm gia đòi bạc.”
Một số tiền lớn như vậy, không thể từ bỏ.
Chu Hạc Lam thấy mặt y lộ vẻ giận dữ, trầm ngâm một chút, ra chủ ý nói: “Không bằng để Vương gia đi cùng, vừa nhanh vừa bớt việc, còn có thể đòi nhiều bạc về hơn, coi như là tiền lãi.”
An Trường Khanh và gã ăn nhịp với nhau, tán thưởng mà nhìn gã một cái, lập tức cầm sổ sách đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Đại doanh ngoại thành đã dừng thao luyện, Tiêu Chỉ Qua mấy ngày không xã giao, đều ở trong phủ. Thấy y cầm một chồng giấy đến, liền hiểu rõ: “Đã thẩm ra rồi?”
“Ừm. Đã đưa người đến quan phủ. Nhưng bên trong đề cập đến số lượng bạc không nhỏ, ta chuẩn bị đến Chiêm gia đòi lại.” An Trường Khanh sáng mắt nhìn hắn: “Vương gia đi cùng ta đi?”
Đối diện ánh mắt chờ mong của y, Tiêu Chỉ Qua không hề chần chừ, đáp ứng luôn. An Trường Khanh rạo rực mà đi ra ngoài: “Ta kêu người đi chuẩn bị xe.”
Vì thế buổi chiều hôm đó, bá tánh Nghiệp Kinh thấy đại môn phủ Bắc Chiến Vương mở rộng, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi ra. Trên thân xe có chữ “Tiêu” khá lớn, làm người muốn xem nhẹ cũng khó.
Xe ngựa đi một đường tới cửa hàng may của Chiêm gia mới dừng lại. Chưởng quầy của cửa hàng không rõ nguyên do, thấp thỏm mà ra nghênh đón.
An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua xuống xe, hai đội thị vệ uy phong lẫm liệt theo sau. Được chưởng quầy nơm nớp lo sợ mời vào.
Sau khi ngồi xuống, An Trường Khanh nhàn nhạt nhấp ngụm trà, ánh mắt nghi hoặc mở miệng: “Lần này ta và Vương gia đến đây, là vì thu tiền nợ lúc trước.”
“Tiền nợ?” Chưởng quầy mờ mịt, thật cẩn thận xác nhận: “Đây…… hẳn là cửa hàng Chiêm gia không có nợ tiền vương phủ?”
Ra hiệu An Phúc đưa lời khai ký tên quản sự Thiên Y Phường cùng sổ sách cho chưởng quầy xem qua, An Trường Khanh tiếp tục uống trà.
Quản sự nghi hoặc nhận lời khai cùng sổ sách lật qua vài tờ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi. Nhìn hai tượng phật lớn lù lù bất động lại nhìn đồ trong tay, chưởng quầy xanh mặt nói: “Vương gia Vương phi ngồi chờ, tiểu nhân đi mời chủ nhân tới.”
Uy danh của Bắc Chiến Vương thật hữu dụng. Chủ nhân cửa hàng Chiêm gia không chỉ tới, còn mang theo mấy rương bạc đến.
Lão gia Chiêm gia giống cục bột, béo hơn thiếu gia Chiêm gia, nâng bụng cẩn thận tiến lên hành lễ, cười nói: “Bạc đã đưa tới, Vương gia Vương phi mời xem.”
Hạ nhân mở rương ra, bên trong đều là bạc trắng bóng. An Phú đếm qua, còn nhiều gấp đôi so với trên khoản mục, ước chừng có bốn vạn lượng bạc.
Nhìn bạc trắng bóng, tâm tình An Trường Khanh thập phần thoải mái. Tươi cười dễ thân nói: “Không sai, chính là số này.”
Chiêm lão gia thấy y không đổi sắc mặt nhận hết, tâm đau muốn chảy máu. Nhưng là bọn họ đuối lý trước, hơn nữa lại có Bắc Chiến Vương sát thần tọa trấn, lão cũng không dám nhiều lời. Đành cười gượng vài tiếng: “Không sai thì tốt không sai thì tốt.”
Nhưng khuôn mặt trắng như cái bánh bao, nhăn nhúm còn nhiều hơn bánh bao hấp.
An Trường Khanh sung sướng, lấy về bạc gấp đôi, y cũng không đuổi tận giết tuyệt. Bảo thị vệ bên ngoài dọn bạc lên xe ngựa, mênh mông cuồn cuộn mà tới, lại mênh mông cuồn cuộn mà đi.
Lão gia Chiêm gia sống sót sau tai nạn thở phào. Kết quả mới vui sướng một ngày, ngày thứ hai liền nghe người ta nói, Vương phi ở trước cửa Thiên Y Phường phát cháo.
Bắc Chiến Vương phi mặc áo bông Thiên Y Phường may, thận trọng cao quý đứng ở cửa, cho dù một thân áo bông, cũng nhìn quý khí hơn những người mặc cẩm bào.
Các bá tánh Nghiệp Kinh lần đầu nhìn thấy dung mạo của Vương phi, hết sức hưng phấn. Dù không vì miếng cháo, đến mua chiếc áo bông giống Vương phi để dính tiên khí cũng rất đáng giá!
Các bá tánh thích xem náo nhiệt đều hướng đến Thiên Y Phường.
Chiêm lão gia ở xa xa nhìn dàn người trước Thiên Y Phường, đứng tim thiếu chút ngất xỉu.
***
Phủ Bắc Chiến Vương đã nhiều ngày có chút nhân tâm hoảng sợ. Đám hạ nhân đều căng thẳng, không ai dám tới gần thư phòng của Vương gia.
Không có y, mỗi ngày Vương gia đều luyện thương nửa ngày, nhưng không biết sao mấy ngày gần đây lại thế này, biểu tình Vương gia khi luyện thương tựa như muốn giết người, âm trầm trầm dọa người, đám hạ nhân trong vương phủ đều phải đi đường vòng.
Một ngày này An Trường Khanh lại dậy sớm, đổi một thân y phục mới mà Thiên Y Phường đưa tới chuẩn bị ra cửa. Từ sau khi đến Chiêm gia đòi bạc, An Trường Khanh lại không thỏa mãn, bạc chết, nhưng cửa hàng vẫn sống. Một Thiên Y Phường làm ăn thịnh vượng, kiếm bạc không dừng ở bốn vạn lượng.
Y và Chu Hạc Lam thương nghị một phen, nghĩ ra biện pháp cứu lại Thiên Y Phường suy tàn — để An Trường Khanh tự mình đến Thiên Y Phường phát cháo trước.
Mấy năm nay danh tiếng của Thiên Y Phường không được tốt lắm, nếu muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng Chu Hạc Lam nhớ tới đồn đãi trên phố, tiểu thoại bản về Vương gia cùng Vương phi rất được hoan nghênh, liền nghĩ ra biện pháp, để An Trường Khanh mặc xiêm y Thiên Y Phường may, ở cửa phát cháo.
Một mặt có thể giành được thanh danh tốt, mặt khác còn có thể hấp dẫn người đến Thiên Y Phường, chuyện tốt một công đôi việc như vạy, An Trường Khanh tất không cự tuyệt.
Thật ra kết quả phát cháo còn tốt hơn bọn họ dự đoán, không chỉ Thiên Y Phường làm ăn hưng thịnh lần nữa, danh tiếng phủ Bắc Chiến Vương cũng tốt lên không ít.
Không tốt duy nhất chính là, tiểu thoại bản trên phố càng ngày càng nhiều, thuyết thư tiên sinh làm ăn càng ngày càng tốt.
Mà từ khi Vương phi bận rộn, đi sớm về trễ. Sắc mặt Bắc Chiến Vương, cũng càng ngày càng kém.
Sáng sớm hôm nay Chu Hạc Lam tới chính viện tìm An Trường Khanh, liền thấy một cây ô kim thương bỗng nhiên cắm trước mặt. Gã hoảng sợ, lui ra sau hai bước, đợi thấy người tới lại vội vàng chắp tay hành lễ: “Vương gia.”
Tiêu Chỉ Qua không nói một lời mà nhìn gã một lát, rút thương xoay người rời đi.
Chu Hạc Lam bị cái liếc mắt kia của hắn dọa đến dựng lông tơ, nhất thời không rõ, rốt cuộc mình đã chọc phải chỗ nào làm Vương gia không vui.
Sao bỗng dưng hung dữ như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
# Vì sao Vương gia không vui#
Chu Hạc Lam: Ta từng đắc tội Vương gia?
Nhạ Nhạ: Không có mà?
Chỉ Qua:…… (Ừ).