Nói xong lại nhớ tới gã nói mẫu thân bị bệnh, quan tâm nói: “Mẫu thân ngươi ở đâu? Đã khám đại phu chưa?”
Thần sắc Chu Hạc Lam vốn hưng phấn liền đê mê: “Đã khám đại phu, nhưng đại phu nói trị không được, chỉ có thể dựa vào thuốc treo mệnh.”
Khó trách…… Đời trước An Trường Khanh chỉ nghe nói gã xuất thân bất kham, lại rất ít nghe người ta nói mẫu thân gã như thế nào, lúc ấy, hẳn là mẫu thân gã đã không còn ở nhân thế?
“Vương phủ có vị Hồ đại phu y thuật cao siêu, nếu ngươi nguyện ý, cũng đưa mẹ ngươi đến đi, để Hồ đại phu khám xem.”
Ánh mắt Chu Hạc Lam sáng lên, lập tức nói: “Nguyện ý!”
An Trường Khanh vỗ vỗ vai của gã: “Có thể đi không? Nếu có thể, thì theo ta về vương phủ trước đi.”
Chu Hạc Lam liên tục gật đầu, gã lo lắng bệnh của mẫu thân, sợ An Trường Khanh không cho gã đi, vội vàng đứng lên đi hai bước chứng minh: “Chút thương nhỏ này không thành vấn đề.”
An Trường Khanh cười rộ lên, mang theo người rời khỏi nhà đại phu.
Sau khi trở về thôn trang trên, An Trường Khanh tìm trang đầu tới, bảo ông chọn mấy cô bé lanh lợi vừa đủ tuổi trong nông hộ gần đây dạy dỗ trước. Chờ ngày sau mẫu thân và muội muội tới thôn trang, cũng có người dùng.
Giao phó xong mấy chuyện linh tinh, vừa lúc Tiêu Chỉ Qua cũng quay lại. An Trường Khanh cười cười với hắn, chỉ vào Chu Hạc Lam nói: “Đây là Chu Hạc Lam, về sau sẽ đi theo ta.”
Tiêu Chỉ Qua cau mày, quét Chu Hạc Lam một cái, nhưng không nói gì, chỉ gật gật đầu, nói: “Về nhà.”
Bởi vì Chu Hạc Lam bị thương, An Trường Khanh vẫn cho gã ngồi xe ngựa cùng mình. Khi đi về đi qua một mảnh thôn trang, Chu Hạc Lam nói mẹ gã ở trong thôn. An Trường Khanh đi quanh thôn một vòng, được Chu Hạc Lam đưa đến một ngôi miếu hoang phế.
Miếu kia đã sụp nửa bên, nửa còn sót lại cũng lung lay sắp đổ. Bên trong dùng chút cỏ tranh cùng nhánh cây ngăn trở, tốt xấu che ra một chỗ nhỏ có thể chứa người. Mẫu thân Chu Hạc Lam ngủ ở đó, mặt hướng vào trong, không thấy rõ bộ dáng.
Chu Hạc Lam dùng tiếng Tây Khương gọi một tiếng, nữ nhân kia liền chậm rãi xoay người, vui mừng đáp lại một tiếng.
An Trường Khanh ở sau nhìn, phát hiện ngũ quan của mẫu thân Chu Hạc Lam sâu sắc hơn gã nhiều, hốc mắt rất sâu, mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Màu da tái nhợt, là bộ dáng điển hình của người Tây Khương.
Chu Hạc Lam cẩn thận gỡ cỏ tranh cùng nhánh cây ra, ôn tồn nói vài câu với nữ nhân. Sau đó liền thấy nữ nhân giãy giụa bò dậy, hành đại lễ với An Trường Khanh, không tự nhiên mà dùng tiếng Đại Nghiệp nói cảm ơn.
An Trường Khanh thấy bà rất suy yếu, vội vàng bảo Chu Hạc Lam đỡ bà lên xe ngựa.
Chu Hạc Lam cảm kích mà cười cười, lại muốn nói cảm ơn, nhưng bị An Trường Khanh cản lại, bất đắc dĩ nói: “Đủ rồi, không cần câu nệ những lễ xã giao này.”
Chu Hạc Lam dừng lại, đỡ mẫu thân lên xe ngựa. Ngôi miếu đơn sơ, hai mẹ con cũng không có hành lý để thu dọn gì, Chu Hạc Lam cầm lấy một tay nải cũ nát còn tính sạch sẽ bên chân đeo lên lưng, lại xin An Trường Khanh trả trước tiền công, vào trong thôn trả hết tiền bạc cho những người bị gã trộm lương thực, sau đó đoàn người mới lên đường lần nữa.
Bởi vì nhường xe ngựa cho mẹ con Chu Hạc Lam, An Trường Khanh không thể không cưỡi chung ngựa với Tiêu Chỉ Qua.
Ngựa lớn đỏ thẫm vui sướng vẫy đuôi, dạo tới dạo lui đạp vó ngựa. An Trường Khanh nghĩ sau khi vào thành lại có vô số ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm y, bất ngờ nói: “Hôm khác Vương gia dạy ta cưỡi ngựa được không?”
Tiêu Chỉ Qua nghe vậy rũ mắt, An Trường Khanh đưa lưng về phía hắn cúi đầu, vừa lúc lộ ra một phần cổ trắng bóc, vài sợi tóc đen nghịch ngợm rơi xuống, rất đáng yêu. Nếu học cưỡi ngựa…… Về sau sẽ không nhìn thấy.
Tiêu Chỉ Qua nói: “Ngày gần đây không rảnh.”
An Trường Khanh cũng không quá để ý, thuận miệng nói: “Ta bảo Thiết Hổ hoặc Triệu Thạch dạy ta.”
Triệu Thạch đi phía sau giật mình một cái, sợ tới mức dựng đứng lông tơ.
Ngay sau đó liền nghe Vương gia của bọn hắn mặt vô biểu tình nói: “Ta dạy cho ngươi.”
An Trường Khanh mờ mịt: “Không phải Vương gia nói không có thời gian sao?”
Tiêu Chỉ Qua trầm mặc một lát: “Có thời gian.”
“……” An Trường Khanh quay đầu hồ nghi mà nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua nhìn thẳng y một cái, không dấu vết dời tầm mắt.
Vì sao muốn học cưỡi ngựa, cưỡi với ta không tốt sao?
***
Trở về vương phủ, An Trường Khanh gọi Vương Phú Quý dàn xếp mẹ con Chu Hạc Lam ở khách viện, lại mời Hồ Thị Phi đến giúp chẩn trị, sau đó kêu người môi giới tới, ký khế thư mua bán thôn trang.
Đến bước này, thôn trang ở núi Thanh Vân kia thuộc dưới danh nghĩa của y.
Khi đưa bạc An Trường Khanh có chút ngượng ngùng, rốt cuộc tiền này lấy từ vương phủ. Mặc dù Tiêu Chỉ Qua nói tùy tiện dùng, nhưng dù sao cũng là đặt mua tài sản riêng, y vẫn cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi.
Bởi vậy chờ người môi giới đi rồi, y lằng nhằng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chỉ Qua, nhỏ giọng nói: “Số bạc đó xem như ta mượn, chờ ta kiếm bạc sẽ trả lại.”
“…… Không cần trả.” Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua tối đi.
An Trường Khanh không chú ý tới, cười tủm tỉm nói: “Vương gia cứ tùy ta như vậy, ta sẽ xa hoa dâm dật, tùy ý phung phí.”
“Ừ.” Tiêu Chỉ Qua liếc y một cái: “Bạc trong phủ, đủ phung phí.”
An Trường Khanh lăng lăng, qua một lúc lại cười rộ lên, trong mắt lóe ánh sáng: “Nhưng ta không muốn lại bị người ta đặt điều nói xa hoa dâm dật chỉ biết hưởng lạc……”
“Bọn họ không dám.” Tiêu Chỉ Qua bị y cảm nhiễm hơi cong khóe miệng: “Không ai dám đặt điều Bắc Chiến Vương phi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ Qua: Có phải Nhạ Nhạ không thích ta? Vì sao không chịu cưỡi ngựa với ta?