* Đã có con cùng nhau rồi còn ngại ngùng gì nữa cơ chứ.*
Lạc Tu Minh nói xong liền bước vào bên trong, xuất hiện trước mắt hắn là hình dáng Diễm An An đang ngồi đối diện với ba của mình hai người nói chuyện với nhau trông rất ôn hòa và vui vẽ.
Thấy hắn bước vào Diễm Đạt mở miệng nói.
” Tu Minh à, hay là cháu tới ngồi bên cạnh An An rồi cùng dùng bữa trưa được không ?”
Lạc Tu Minh cảm thấy rất quái lạ khi thấy được từ lúc vào bên trong đây rõ ràng là Diễm An An chẳng giới thiệu tên của hắn, không lẽ Diễm An An mới vào đã khai báo tên hắn hay sao chứ.
Nghĩ như thế Lạc Tu Minh liền thành thật đáp.
” Vâng, cháu biết rồi.”
Nói xong Lạc Tu Minh ngồi xuống bên cạnh Diễm An An mọi người bắt đầu động đũa, ăn được một chút Diễm Đạt nhìn An An mở miệng hỏi thăm.
” An An, con làm việc ở căn tiệm kia như thế nào rồi ? Nếu không tốt thì có thể về nhà được không ?”
” Thình….Thịch…”
Trái tim Lạc Tu Minh bất giác đập loạn nhịp vì lời nói này của Diễm Đạt, khốn kiếp không lẽ ba vợ muốn đào góc tường nhà hắn hay sao chứ.
Trái ngược với vẽ lo lắng của Lạc Tu Minh mà bản thân Diễm An An chỉ nhẹ nhàng đáp lời.
” Không có khó khăn gì cả ba đừng lo lắng, khi nào con không chịu nỗi hoàn cảnh trên đây thì sẽ về nhà.”
Diễm Đạt nhìn khuôn mặt xinh xắn có chút quật cường kia của con gái mình liền nở nụ cười khổ chẳng biết nói như thế nào cả, ông cũng không ngại ngùng gì mà từ trong túi lấy ra hai tấm danh thiếp đặt trước mặt An An quan tâm nói.
” Nếu con có việc gì không tự lo được thì hãy tìm đến hai người này chắc chắn sẽ giúp con được rất nhiều, con hãy cất giữ cẩn thận vào nhé.”