” Được, tôi biết rồi.”
Khi cô vừa dứt câu thì đầu truyền bên kia Lạc Tu Minh liền tắt máy trạng thái rất phũ phàng giống như chỉ cần có việc mới tìm đến cô vậy, tuy nói rằng không gấp nhưng Diễm An An dự tính thông báo cho Nguyệt Nhung phu nhân rồi đi ngay đến nơi đó đưa tài liệu cho hắn. Nếu như chậm rễ đến công việc quan trọng của Lạc Tu Minh thì cô thê thảm rồi.
Cành nghĩ Diễm An An lại vội vã đứng dậy lao xuống phòng khách, xuất hiện trước mắt cô là hình dáng Nguyệt Nhung phu nhân đang nói chuyện với Lạc Vũ trông rất vui vẽ.
Thấy cô gấp gáp như thế Lạc Vũ không nhìn được là lên tiếng hỏi.
” Em dâu, làm gì mà gấp như thế ? “
Diễm An An nghe cách xưng hô này sắc mặt liền tái nhợt tâm lý muốn khóc cũng có bỡi vì cô chỉ là người làm mà thôi chứ đâu có quan hệ gì với Lạc Tu Minh lại gọi như thế.
Diễm An An vô thức nhìn về hướng Nguyệt Nhung phu nhân rồi lại sợ hãi đáp.
” Đại thiếu gia xưng hô nhầm rồi, tôi chỉ là người làm mà thôi. Thưa phu nhân, nhị thiếu gọi tôi đem tập tài liệu đưa cho anh ấy phu nhân có thể chăm sóc tiểu thiếu gia có được không ?”
Nguyệt Nhung phu nhân tuy không thích cách xưng hô như thế này của Lạc Vũ nhưng vẫn bình thản đáp lời của Diễm An An.
” Được, cô cứ đi đứa bé để tôi chăm sóc là được.”
Diễm An An nghe thế liền gật đầu lia lịa đáp.
” Vâng.”
Nói xong Diễm An An chuẩn bị xoay người rời đi nhưng lại có âm thanh quen thuộc truyền đến.
” Em dâu, hiện tại tôi cũng đang rảnh rỗi để tôi đưa em đi được không không ?”
Diễm An An vội vã đáp lời.
” Không cần, không cần. Một mình tôi đi là được rồi, đại thiếu gia không cần quan tâm.”