Hai người nín thở xác nhận không còn bất kỳ âm thanh gì bất thường nữa, khi lớp bụi dần tan đi, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Dư Xuyên buông tay, trầm ngâm nhìn sỏi đá vương vãi.
Vết thương trên lưng của Trình Hạo bị cộm đến tê rần, nhưng không đau lắm. Hắn nhìn xung quanh, bỗng dưng vô tình đi tới một động núi xa lạ, nhìn tình cảnh thê thảm dưới chân, nói: “Vừa rồi thật là có gió hả? Không phải là vũ khí khái niệm mới đó chứ? Bom nguyên tử còn không chính xác như vậy đâu!”
“Đó không phải là một cơn gió bình thường,” Dư Xuyên nói, “Chắc hẳn là thực gió trong bốn phép biến hóa.”
“… Thực gió? Anh biết? Có phải là tên Thường Duật gì kia dạy anh không!” Nhắc tới Thường Duật, Trình Hạo không hiểu sao lại thấy ngứa răng.
“Không có, anh ta chưa từng sử dụng nó trước đây. Tôi từng thấy trong sách của anh ta.” Dư Xuyên cũng thấy rất kỳ lạ, “Nhưng anh ta nói với tôi là sức mạnh của bốn phép biến hóa này uy lực rất lớn, tuyệt đối không đẽ dàng sử dụng…”
Trình Hạo xua tay, “Dẹp đi! Anh nghĩ xem địa bàn chùa Như Ý là của ai? Không phải hắn thì còn ai?”
Dư Xuyên lắc đầu, sau đó cắn môi, “Trước tiên đừng nhắc tới nữa, bây giờ còn có chuyện xấu hơn…”
“Có chuyện gì?”
“Trong bốn phép biến hóa, sau thực gió sẽ tới khô lôi (sấm sét), ly hỏa (lửa) và địa chấn (động đất)… mỗi một loại đều là phép thuật có thể đưa con người vào chỗ chết.” Dư Xuyên nhìn lên bầu trời, phát hiện bầu trời không vì thực gió tan biến mà trở nên sáng sủa, trái lại càng âm u hơn.
Trình Hạo muốn nói gì đó, chỉ nghe Dư Xuyên lo lắng nói: “Không kịp giải thích, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ tránh sét.”
Nói xong, y giơ tay lên, ngón trỏ chỉ lên không trung, sau đó hướng về một phương hướng, “Nơi đó có một cái động, chúng ta đi trốn trước!”
Ở trên núi bôn ba không thể so với đất bằng, thường thường đi cả buổi đều là đi vòng quanh, có khi mất rất nhiều thời gian nhưng chỉ là đi từ đỉnh núi quanh co sang ngọn núi khác mà thôi.
Thỉnh thoảng, từ bên trong khe núi vang lên tiếng gầm rú của chim chóc và dã thú, hai người đều phải cẩn thận từng li từng tí. Trình Hạo luôn cảm thấy từ bụi cây bên cạnh sẽ xuất hiện một con mãnh thú, nhưng không có nguy hiểm gì, ước chừng con mãnh thú cũng sợ thời tiết xấu như vậy, cuối cùng trước khi tiếng sấm vang lên, hai người đã chạy tới hang động ở lưng chừng núi.
Từ cửa hang nhìn ra, mây đen tụ lại trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại có vài tia sáng trắng lóe lên từ giữa, như thể sưởi ấm cho cơn giông tiếp theo.
Trình Hạo cởi ba lô ra, nhìn quanh trong hang, phát hiện không có dấu vết động vật sinh sống nên ngồi phịch xuống đất thở dốc nói: “Không được… chạy thế này còn mệt hơn chạy marathon!”
Dư Xuyên ngồi ôm đầu gối bên cạnh, kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Trình Hạo lấy từ trong túi xách ra một chai nước, ngẩng đầu nhấp một ngụm, hỏi: “Được rồi, vừa rồi đã xảy chuyện gì? Tại sao chỉ trong nháy mắt xe buýt cùng đoàn người đều biến mất?” Hắn nói ra điều khó hiểu trong lòng, Dư Xuyên xuống xe ngay phía sau hắn, nghĩ đến chắn hẳn y sẽ biết lý do.
“Cậu không nhớ sao?” Dư Xuyên quay đầu nhìn hắn, “Lúc đó có rất nhiều người đi lên núi, tài xế cũng lái xe rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta, tôi đã kêu cậu rất lâu nhưng cậu không để ý đến tôi!”
“Làm sao có khả năng? Tôi không có nghe thấy giọng của anh!”
“Cậu cứ luôn đứng ôm cây, có vẻ khó chịu lắm, rồi cứ nôn liên tục nên tôi không đến gần.”
Trình Hạo nhớ lại lúc vừa bước xuống xe, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, có hơi chóng mặt và ù tai, bản thân hắn không có say xe đến muốn ngất như vậy, cho nên cảm thấy rất kỳ lạ, “Chẳng lẽ là người điều khiển gió đó giở trò quỷ? Có thể hắn vẫn luôn theo chúng ta mọi lúc!”
“Có lẽ không phải. Những người có tu vi cao chỉ cần vẽ giấy bùa rồi niệm chú, dù cách xa đến mấy cũng sẽ có hiệu lực.” Nói xong, Dư Xuyên dừng một chút, tiếp tục giải thích: “Vừa rồi tôi che miệng cảu cậu là vì đột nhiên nhớ tới thực gió là do khí lưu động, chỉ cần không động đậy không phát ra âm thanh, gió sẽ không thể cảm nhận được chúng ta, từ từ tự động tiêu tán.”
“Thì ra là như vậy…” Trình Hạo gật đầu, “Khô lôi tiếp theo sẽ xảy ra thế nào? Chẳng lẽ là sét đánh à?”
“Tổng cộng có hai mươi bảy đạo lôi,” Dư Xuyên chậm rãi nói, chống cằm trên đầu gối, “Mỗi một đạo đều có thể nổ tung cả một ngọn núi.”
Trình Hạo giật mình, “Vậy mà chúng ta còn tiến vào hang động này? Không phải là tự tìm hố chôn mình sao?”
Dư Xuyên nói: “Cũng không hẳn. Cũng giống như thực gió, khô lôi cũng có một khuyết điểm nhỏ. Chỉ cần chúng ta không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nó sẽ không biết chúng ta đang ở đâu, có thể tránh khỏi!”
Trình Hạo sờ lên mặt hang khô ráo và bằng phẳng, trông có vẻ rộng khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông. “Vậy chúng ta chờ ở đây.” Đột nhiên nhớ tới thỏa thuận của mình với Trương Thiên Sư, hắn liếc mắt nhìn điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu, tin tức từ lúc vào núi cũng không có cập nhật. Hắn chỉ đơn giản tắt máy, nói với Dư Xuyên, “Anh nhanh chóng tắt điện thoại đi, nếu không có thể dẫn đến sấm sét.”
Cả hai im lặng chờ đợi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lên bầu trời. Rõ ràng trời mới ngả về chiều, thế nhưng bầu trời lại tối đen như mực nước, cùng với âm thanh của dòng điện vang lên xuyên qua từng đám mây, quả thực tựa như ngày tận thế đột kích.
Khi tiếng sét đầu tiên ập đến, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, nhưng trong lòng Trình Hạo vẫn run rẩy. Tia chớp lóe lên trong khoảng mười giây, ánh sáng bên trong lẫn bên ngoài động sáng lên như một ngọn đèn sợi đốt tám triệu watt. Sau đó, có một tiếng động lớn giống như tiếng rồng gầm, tiếng núi đổ sập, thân cây gãy, lá cây xé nát xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của thú rừng. Trình Hạo nghĩ trước đây hay nghe người ta nói ông trời nổi giận, đại khái chính là tình cảnh như này.
Dư Xuyên thu mình lại trốn vào sâu trong hang động.
Trình Hạo đi theo y ngồi dựa vào tường đá, trong động tối không có tia chớp chiếu rọi hầu như không nhìn thấy được năm ngón tay. Trong khoảng lặng ngắn ngủi sau tiếng sấm, có tiếng mưa rơi tí tách, “Anh nghe, trời mưa rồi.”
Hóa ra là hai mươi bảy đạo lôi không phải đánh cùng nhau, mỗi đạo đều có một khoảng thời gian. Không biết là đang tìm kiếm mục tiêu hay là đang ấp ủ uy lực.
Khi tiếng sấm đầu tiên kết thúc, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, so với tiếng sấm như muốn làm vỡ màng nhĩ, mưa nhỏ tí tách này có thể coi là một phương pháp chữa trị.
Nhưng mà cũng không hoàn toàn đẹp đẽ, cái loại bình tĩnh chờ đợi tai họa ập đến lúc nào không biết mới là điều đáng sợ hơn.
“Trình Hạo,” Giọng Dư Xuyên run lên, “Cậu có thể lại gần tôi một chút không…”
“Sao vậy? Anh sợ sấm sét sao?” Trình Hạo trong bóng tối hỏi.
“Mới, mới không có!” Dư Xuyên thề thốt phủ nhận.
Lại một tiếng sấm khác, tia chớp vụt qua, sắc mặt Dư Xuyên tái nhợt, hoang mang hoảng loạn vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Trình Hạo sửng sốt, lập tức đi tới bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, “Đừng sợ, tôi ở đây.”