Giản Du dừng lại một chút, càng nghĩ lại càng điên tiết: “Sao anh cứ há mồm ra là lại toàn ba cái loại câu không biết xấu hổ này vậy, bộ không có tí gánh nặng tâm lý nào hả?”
Lục Thời Niên: “Trình bày sự thật khách quan sao mà lại có gánh nặng tâm lý được?”
Giản Du: “Sự thật cái quần què!”
Lục Thời Niên sắc lẻm: “Ví dụ tôi có thể nói bạn học Giản Du của chúng ta rất xinh đẹp đáng yêu, thông minh thiện lượng, đều chỉ là nói sự thật hiển nhiên nhất thôi mà.”
Giản Du: “….”
Giản Du: “……..”
Lục Thời Niên: “Ừm, nhút nhát cũng đáng yêu.”
Giản Du: “Tôi không có!”
Lục Thời Niên nghiêng đầu: “Bé con à, tai đỏ rồi kìa.”
Giản Du: “….”
Con mẹ nó.
Mồm mép đê tiện.
Lẽ ra cậu không nên nói chuyện với hắn.
Giản Du kéo áo khoác, kéo mũ lên, nhét hết thìa cháo vào miệng.
Cậu mà để ý tên chó này lần nữa thì cậu sẽ biến thành con heo!
Lục Thời Niên: “Ồ~ đúng thật là em thích cà rốt nha, chủ quán cho thêm nhiều vậy mà ăn hết sạch sẽ rồi.”
Giản Du đầy một miệng cà rốt, nuốt không trôi mà nhổ ra cũng không được, mặt mày xanh lét.
Lục Thời Niên: “Ngoan nào, đừng kén ăn, phải ăn cả cái khác nữa.”
Giản Du: “Lục Thời Niên đồ chó.”
Giản Du: “Nói lần cuối, ông đây không thích ăn cà rốt!”
– Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua, nếu xuất hiện ở nơi khác thì đều là reup.
Trở về ký túc xá, Giản Du lập tức thu dọn đồ đạc, tắm táp rửa mặt lên giường nằm, toàn bộ quá trình mặt cậu luôn lạnh tanh, giống như một quả bóng bay căng phồng, phỏng chừng chỉ chọt nhẹ vào là sẽ nổ tung.
Đới Lượng Lượng ngồi chơi game cũng không dám bật tiếng, chờ cho Giản Du lên giường nằm rồi mới lặng lẽ nhắn tin cho Lục Thời Niên:
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lục ca, lại có vụ gì đấy? [Thập Niên]: Hả? [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Giản Du ấy! [Thập Niên]: À, đang giận ấy mà. [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Hỏ? [Thập Niên]: Tôi làm /cười nhe nanh/ [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]:…. [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Lục ca, không phải tui có ý kiến với ông đâu, Giản Du nóng tính không phải ông không biết, sao còn chọc cậu ấy vậy? [Thập Niên]: Có phải ông hay đi chọc nhóc mèo trắng nhỏ mà hiệu trưởng nuôi dưới tòa nhà thí nghiệm không? [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Thì tại nó đáng yêu quá nên tui ngứa tay không chịu được đi chọc tí, không được sao? [Thập Niên]: Thế ông nghĩ tôi chịu được à? [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]:….?? [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Chọc xong thì ông phải dỗ đi chứ! Bầu không khí trong ký túc đáng sợ vãi! [Thập Niên]: Dỗ rồi mà. [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Rồi sao? [Thập Niên]: Thế ông nghĩ vì sao em ấy càng tức giận hơn? [Lượng Lượng lấp la lấp lánh]:…..Bó tay rồi.
Giản Du trải qua một đêm quá nhiều chuyện, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vậy nên dù đã ngủ một giấc ở bệnh viện rồi, sau khi trở về ký túc xá cậu vẫn rất mệt, đèn phòng tắt chưa được bao lâu cậu đã dần rơi vào giấc mộng.
Chỉ có điều giấc ngủ ngon không kéo dài được đến bình minh.
Sau một vài giấc mơ vụn vặt, cậu bắt đầu có cảm giác ớn lạnh, rồi không lâu sau đó cơ thể bắt đầu nóng lên.
Mí mắt trĩu nặng không thể mở ra, cảnh tượng trong giấc mơ càng thêm kỳ quặc, tầng tầng lớp lớp hư ảo cuộn lại một chỗ, căng chặt đến mức thái dương co giật.
“Giản Du, Giản Du?”
Trong cơn mụ mị, cậu như nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Trên trán có cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái, cậu theo bản năng nghiêng đầu cọ cọ.
“Sốt à?” Đới Lượng Lượng giơ đèn bàn lên nhỏ giọng hỏi.
Lục Thời Niên ngồi bên giường Giản Du, gật gật đầu.
Buổi chiều dính mưa, sau đó lại kẹt trong thang máy sợ hãi lâu như vậy, phát sốt cũng là chuyện bình thường.
Đới Lượng Lượng: “Vậy tui đi gọi dì mở cửa, chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện nhé?”
Lục Thời Niên: “Sốt nhẹ thôi, không nghiêm trọng, em ấy cũng vừa rời bệnh viện xong, không nên giày vò thêm nữa.”
Đới Lượng Lượng: “Vậy phải làm sao giờ?”
“Tôi có thuốc hạ sốt, trước tiên cho em ấy uống đã, rồi để ngủ một giấc, sáng dậy xem tình hình rồi nói sau.”
Lục Thời Niên thu tay về, đang định đứng dậy lấy thuốc, lại đột nhiên bị nắm lấy ngón tay trỏ.
Giản Du không còn sức lực nữa, ngón tay giữ lấy hắn cũng rất nhẹ, lông mày cậu nhíu chặt, hiển nhiên là vì sốt nên khó chịu.
Lục Thời Niên ngừng lại một chút, trở tay dùng sức nắm chặt cả bàn tay cậu: “Ngoan, tôi đi lấy thuốc, sẽ quay lại ngay mà.
Hắn buông tay cậu ra, đứng dậy nói với Đới Lượng Lượng: “Ông đi ngủ đi, tôi cho em ấy uống thuốc.”
Đới Lượng Lượng: “Không cần tui giúp gì à?”
Lục Thời Niên: “Mình tôi là đủ rồi.”
Đới Lượng Lượng đáp lại một tiêng, nghe lời đặt đèn bàn qua một bên rồi đi ngủ.
Lục Thời Niên lấy thuốc từ trong tủ ra, rót nước, quay lại ngồi xuống bên giường lần nữa, đỡ Giản Du ngồi dậy tựa vào người hắn.
Giản Du nghiêng đầu dán chặt lên cổ hắn không nhúc nhích.
Lục Thời Niên thật sự có cảm giác mình đang nuôi một con thú nhỏ.
Lòng hắn mềm nhũn.
Hắn nhếch miệng cười, nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu: “Nghe lời nào, uống thuốc rồi mới được ngủ.”
Một viên thuốc lớn bị bẻ thành mấy phần nhỏ, Lục Thời Niên nhét thuốc vào miệng xong cho Giản Du uống nước xong, đỡ cậu nằm xuống, đặt cốc qua một bên, cúi đầu lại phát hiện vạt áo mình bị nắm lấy.
Đèn bàn bật mức sáng thấp nhất, ánh sáng vàng ấm áp, đèn đêm hắt vào cũng là một màu vàng trầm ấm, rọi lên người bị bệnh cũng không nhìn ra được vết tích bệnh tật.
Bé con thường ngày xù lông cũng vậy, mi tâm nhíu rất nhẹ, nhìn rất ấm áp, vừa mềm lại vừa ngoan.
Lục Thời Niên nhìn một lát, tay hắn ngứa ngáy nhéo nhéo mặt cậu: “Nhóc con, bị bệnh rồi mới biết dính người hả?”
Giản Du cũng đặt một đầu ngón tay khác lên tay hắn.
Ánh mắt Lục Thời Niên dừng lại trên đầu ngón tay cậu.
Nửa phút sau.
Hắn tắt đèn bàn, kéo chăn ra, rón rén nằm xuống bên cạnh Giản Du.
Dựa theo thói quen hình thành khi hai người ở chung ngoài trường, Giản Du động đậy chóp mũi nhận ra mùi hương của hắn, chủ động xoay người áp sát, túm lấy ngực áo hắn.
Lục Thời Niên thuận thế ôm lấy cậu, dịu dàng vỗ về lưng cậu, mơ hồ nghe thấy cậu nói rất nhẹ: “Không phiền anh…”
Lục Thời Niên nhất thời vừa tức vừa buồn cười: “Nhóc con không có lương tâm.”
Hắn vừa giơ tay lên, lại nghe thấy một câu: “Tôi đi theo…”
“Cho tôi đi theo anh…”
Đầu ngón tay Lục Thời Niên khựng lại, cuộn tròn lại, một lần nữa vòng về phía sau cậu, lòng bàn tay dán lên gáy cậu nhẹ nhàng xoa xoa: “Tôi biết rồi.”
“Nắm áo tôi chặt vào chút, đừng thả ra.”