Thôi Liệt đứng cúi đầu ở vị trí của mình, không dám nói nữa, mà hắn cũng chỉ lo lắng mà thôi, cho nên cũng không nhắc lại.
“Tư Đồ đại nhân, ta cho rằng kế này của Tống đại nhân rất hay. Hãy để cho bọn chúng đánh nhau ngươi chết ta sống, chúng ta lại lấy được tiện nghi” Chu Hoán vội vàng nói. Chỉ cần triều đình không cuốn vào chuyện này, hắn an tâm rất nhiều. Hắn, không giống như mấy quan viên còn lại này, cuồng nhiệt tham gia tru sát Đổng Trác. Dù sao hiện tại triều đình có thế lực yếu nhất, tuy rằng uy danh không nhỏ, cũng chỉ là mang danh nghĩa trung ương mà thôi, nhưng nếu như làm cho người ta không còn coi triều đình là triều đình nữa, triều đình vừa mới ổn định lại này rất có thể một lần nữa rơi vào cảnh bấp bênh.
Thật sự Vương Doãn không muốn làm như vậy, hắn thầm nghĩ muốn trực tiếp xử tử những thủ hạ, đồng lõa của Đổng Trác. Vương Doãn hắn cho rằng chỉ cần ai nắm giữ triều đình, có thể nắm giữ thiên hạ, ai cũng phải nghe mệnh lệnh triều đình, nhưng Chu Hoán cũng là lão thần, hơn nữa đi theo Hiến Đế tiến về phía tây, chịu không ít khổ sở, lúc này cũng chỉ suy nghĩ vì triều đình, không thể không bán chút mặt mũi cho Chu Hoán. Dù sao bên mình cũng sẽ không gánh chịu thiệt thòi gì. Chính vì như vậy hắn nói: “Hãy làm theo lời của Đại hồng lư, xử lý theo như kế sách của Tống đại nhân. Lệnh mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ đông tiến, công kích Hứa Thành khác phát một chỉ tiến về Lạc Dương. Khiển trách Hứa Thành một mình chuyển ngọc tỷ truyền quốc cho Đổng Trác, là phản tặc, lệnh cho hắn tự trói đi vào kinh thành, nghe theo xử trí. Bọn chúng muốn không đánh cũng không được”
Sau khi nói xong, Vương Doãn nở nụ cười, hắn cho là kế sách này của mình rất hay, làm cho hai tốp địch nhân chó cắn chó.
**********************************
“Tướng quân, đây là ý chỉ triều đình, để cho chúng ta đông tiến, đi đánh Hứa
Thành, dùng công chuộc hành vi phạm tội phạm phải lúc đi theo Đổng Trác” bộ tướng của Lý Thôi, Dương Phụng nói. Dương Phụng này chính là lão đại trước đây của Từ Hoảng. Từ khi Từ Hoảng nổi danh, hắn vì ngày hôm đó bị Hứa Thành nạy mất một viên Đại tướng có tài mà vô cùng tức giận. Đương nhiên trong đó cũng có lòng ghen ghét Từ Hoảng.
“Cái gì? Đi đánh
Hứa Thành?” Lý Thôi khẽ run rẩy. Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Nói gì thì nói trước kia bọn chúng ở trước mặt Đổng Trác, chống đối, phỉ báng Hứa Thành, đó là công phu mồm mép. Hơn nữa Hứa Thành lại không có mặt, đương nhiên thờ ơ, nhưng nếu thật sự đánh nhau. . .
“Tướng quân, trên thánh chỉ nói để cho chúng ta với Quách Tỷ tướng quân, Phàn
Trù tướng quân còn có Trương Tế tướng quân trấn thủ Hoằng Nông đồng thời xuất binh. Như vậy chúng ta có gần ba mươi vạn người, đánh Hứa Thành, không thành vấn đề” Dương Phụng ngây thơ phân tích.
“Ngươi biết Hứa Thành có bao nhiêu binh mã?” Lý Thôi hỏi, hắn có chút động tâm.
“Có thể có bao nhiêu? Hắn đưa cho Từ Vinh mười vạn đại quân, Hắc Sơn quân thu hàng đều đang ở quận Hà Nội, còn phải phái binh thủ Hổ Lao với Tị
Thủy Quan. Người bên cạnh hắn có thể có mười vạn binh mã cũng không tệ.
Chúng ta có chừng gấp ba lần của hắn” Dương Phụng nói.
“Ngươi phái người đi mời Giả tiên sinh đến, ta thỉnh giáo chủ ý của hắn một chút” Lý Thôi nói
“Vâng” Dương Phụng đi ra ngoài
Chỉ chốc lát sau, Dương Phụng quay trở lại, đi theo phía sau hắn là một người văn sĩ mặc áo đạo, ba sợi râu ngắn.
“Ai, Văn Hòa, ngươi đã tới, ngươi xem ta nên làm cái gì bây giờ?” Lý Thôi vừa nhìn thấy văn sĩ, lập tức đi ra nghênh đón sau đó thuật lại sự việc một lần.
“Tướng quân, ngài có cho rằng mấy người tướng quân, chính là tướng quân với mấy người Quách Tỷ tướng quân liên thủ, có thể đánh thắng được mười tám lộ chư hầu ngày xưa sao?” Văn sĩ này là Giả Hủ
Giả Văn Hòa, ngày sau danh chấn tám phương. Lý Thôi thầm nén cơn giận, bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên. . . Không đánh lại, ý của ngươi là nói?” Lý Thôi không ngượng ngùng mà nói không thể đánh thắng, mà hắn cũng đã hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Giả Hủ.
“Nếu như không đánh lại, còn đi chịu chết làm gì? Ngày đó, nghe nói Hứa Thành chỉ dùng năm vạn người đối phó với liên quân Quan Đông” Giả Hủ nói.
Đương nhiên Lý Thôi cũng đã được nghe nói về chuyện này. Lúc này hắn nghĩ đến ba mươi vạn người cũng chỉ tương đương với binh lực liên quân Quan Đông trước kia. Đánh nhau, với tính cách nóng nảy của Hứa Thành, một khi phát hỏa.
Chuyện Quách Tỷ thiếu chút nữa bị Hứa Thành mang mấy ngàn người, róc xương lóc thịt sống lại một lần nữa hiện lên trong lòng hắn.
“Ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không đánh, triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Chẳng lẽ ta chỉ có một con đường chết hay sao?” Lý Thôi cực kỳ bi ai. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thương tâm như này. Ngay cả khi cha của hắn chết, hắn cũng không thương tâm như này.
“Lý tướng quân”
Lý Thôi vừa quay đầu lại, Quách Tỷ đã đứng ở phía sau hắn.
“Quách Tỷ, làm sao ngươi tới đây hả?” Lý Thôi hỏi.
“Ta nhận được ý chỉ triều đình, không biết nên làm thế nào cho phải, tới tìm ngươi hỏi một chút” Quách Tỷ nói.
“Ngươi cũng nhận được thánh chỉ đi đánh Hứa Thành sao?”
“Không sai, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Quách Tỷ rất gấp. Hai đầu đều có hổ, một người là Hứa Thành, từng tạo thành một vết thương không thể hàn gắn ở sâu trong tâm linh của hắn, không dễ chọc; Một người khác, Lữ Bố, ngày đó ở thành Lạc Dương, hắn chỉ đơn độc mang ba vạn
Tịnh Châu binh đại phá ba mươi vạn quân Tây Lương, tựa như cũng không dễ trêu.
“Văn Hòa, ngươi xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Ngươi cần phải cho ta một chủ ý” Lý Thôi, ở trên phương diện chiến lược chiến thuật, trình độ linh hoạt còn xa mới bằng mức độ mẫn cảm quyền mưu của hắn.
“Không biết Quách Tướng quân có tính toán gì không?” Giả Hủ hỏi.
“Ta cũng không muốn tự nhiên mà chịu chết. Nếu theo như ý chỉ triều đình mà xử lý, vậy Hứa Thành sẽ phát điên, ta lại không ngăn được hắn” Quách Tỷ nhớ tới trước kia bị vây ở trong đại trướng, đao của Hứa Thành sáng ngời ở ngay trước mắt hắn, sợ hãi hoảng hốt. lần đó nếu không phải thủ hạ thông báo kịp thời, Đổng Trác tới sớm, mình coi như không chết cũng sẽ bị lột da. Thế nhưng trên thực tế thì chính Hứa Thành phái người thông báo cho Đổng Trác: “Cho nên, ta có ý định giải tán quân linh, trốn về quê nhà. Dù sao không phải giữ lại mạng sống quan trọng hơn sao?”
Quách Tỷ lại hỏi Lý Thôi.
“Cái này. . .” Lý Thôi vẫn chưa hạ quyết tâm, hắn còn không hưởng thụ đủ.
“Không thể, hai vị tướng quân, nếu như cứ như vậy rời đi, đến lúc đó chỉ cần triều đình phát một tờ công văn, một Đình trưởng cũng có thể bắt các vị lại. Những thuộc hạ của chúng ta cũng sẽ không có ngày tốt lành. Tướng quân chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn thủ hạ trung thành và tận tâm của mình chịu khổ sao?” Giả Hủ bị chủ ý của Quách Tỷ khiến càng hoảng sợ, cái quái gì? Các người vừa đi, các người chết cũng không sao, dù gì ta cũng là thuộc hạ của Đổng Trác, ngày sau mấy người Vương Doãn bọn chúng sẽ bỏ qua cho ta sao? Chức quan của ta cũng không nhỏ, Hoành Giang Đô úy, cũng vừa vặn đủ để bị xử tử.