Quan từng cắt đứt lương thảo. Tôn Kiên tính cương trực, vốn muốn tính sổ với hắn, không biết sao Viên Thiệu lại ngăn được. Qua đó có thể thấy được liên quân cũng không phải bền chắc như thép, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn, bên trong liên quân Quan Đông tất nhiên không hợp. Đến lúc đó chúng ta lại dùng danh nghĩa triều đình, phong cho mấy thành viên chư hầu trong đó quan to lộc hậu. Khi đó sẽ không khó khiến cái gọi là liên minh này sụp đổ. Sau đó quân ta lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tức thì liên quân Quan Đông tất bại, mà ân tướng tức thì tất nhiên uy chấn thiên hạ, thiên hạ sẽ thấy không người có thể chống đở được”
Lý Nho nói một phen, mặt Đổng Trác dần dần giãn ra. Lã Bố cùng chúng tướng cũng gột rửa vẻ bạc nhược, lại một lần nữa hiện ra phong thái Đại tướng của bản thân mình
Lúc này, vệ binh ngoài cửa báo lại, “Ngũ quan trung lang tướng Hứa Thành tướng quân có thư đến “
Trong phòng tất cả mọi người đều ngẩn người, Hứa Thành có chuyện gì?
Đổng Trác tiếp nhận thư, mở ra đọc. Trong chốc lát, Đổng Trác liền cười ha hả, nhìn thấy dáng vẻ đó của Đổng Trác, đúng là cười đến thập phần vui vẻ, khiến cho mọi người ở đây đều không hiểu. Cuối cùng vẫn là Lý Nho nhìn thấy Đổng Trác thật sự vui vẻ liền xen vào hỏi: “Không biết trong thư Hứa tướng quân nói chuyện gì mà có thể khiến cho ân tướng có thể giải trừ lo lắng trong lòng?”
Đổng Trác nghe xong, lại cười to một hồi. Khi cười đã đủ Đổng Trác mới nói với Lý Nho: “Lý Nho, ngươi đến xem trong thư Bá Công viết như thế nào, ha ha. . .” Nói xong Đổng Trác liền đưa thư cho Lý Nho
Lý Nho ngơ ngác tiếp nhận, đọc một lát, hắn cũng nở nụ cười. Thế nhưng hắn không cười đến khoa trương như Đổng
Trác. Hắn chỉ hơi mỉm cười một chút. Lý Nho quay đầu lại trông thấy chúng tướng nhìn mình với ánh mắt hỏi dò, hắn biết rõ tất cả mọi người muốn biết chuyện gì xảy ra, liền cười nói: “Hứa tướng quân đề nghị thừa tướng bảo vệ chặt quan ải, đồng thời dùng danh nghĩa triều đình phong thưởng quan chức cho một ít người không danh tiếng trong liên quân, khiến cho bọn họ không đồng lòng cùng đám người Viên Thiệu. Hơn nữa lại đề nghị thừa tướng dùng danh nghĩa vốn làm thứ của Viên Thiệu, ban thưởng tước vị cho Viên Thuật. Hai người đều là kẻ thấy lợi quên nghĩa, cho dù sẽ không làm chuyện huynh đệ phản bội, cũng sẽ xảy ra lục đục nội bộ. Thừa tướng thấy kế này của Hứa tướng quân rất hay, cho nên bật cười”
“Ha ha, Lý Nho, kế của ngươi cùng kế của Bá Công không mưu mà hợp, ngươi đang khen kế sách của mình hay ha ha” Đổng Trác một lần nữa cười to.
“Không dám, ân tướng thế là oan uổng tiểu tế rồi.
Tiểu tế chẳng qua là vui mừng vì Đổng tướng có thể có được trí tướng như thế mà thôi” Lý Nho tuy rằng ra vẻ sợ hãi, nhưng ai cũng có thể thấy vẻ đắc ý trên mặt hắn
“Chúc mừng thừa tướng, lại được Đại tướng” Lý Thôi, không hổ là người trong tộc Lý Nho, đầu óc phản ứng nhanh hơn nửa nhịp so với người khác. Mặc kệ Hứa Thành xuất thân như thế nào, lúc này đây hắn hiến kế có thể nói đang lúc mọi người đều cho rằng là thời điểm nguy cấp, biểu đạt hắn trung thành với Đổng Trác, lại biểu hiện chính mình xử sự không sợ hãi, ứng biến có thuật. Có thể nói lá thư này của
Hứa Thành đã trở thành một tầng đá kê chân cho chính hắn. Đổng Trác trọng dụng chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Chính mình bày tỏ thái độ trước, sau này thiết lập quan hệ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghe Lý
Thôi nói, mọi người ở đây, mặc kệ phản ứng không kịp, đều kêu theo:
“Chúc mừng thừa tướng, lại được Đại tướng” thanh âm chất đầy toàn bộ phòng
“Tướng quân, nếu như ngài đã quyết định phải ở lại, cần gì còn phải bề ngoài tỏ vẻ trung thành, còn hiến kế sách phá địch cho hắn.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, kế sách kia của ngài thật là mỉa mai còn muốn cho anh em trong nhà người ta cãi cọ nhau, thực xấu xa, thực xấu xa . .” Không cần phải nói, người dám nói chuyện như vậy với Hứa
Thành, ngoại trừ Bàng Bái sẽ không có người khác. Chỉ là lúc nói lời này, Hứa Thành dùng ngón tay thứ hai của bàn tay phải không ngừng tiếp xúc với ót của hắn. Chờ khi Bàng Bái dừng lại, trên ót đã đỏ lên một mảnh. Thế nhưng, rất hiển nhiên, hắn không quan tâm, hắn sớm đã bị Hứa
Thành chỉnh. Nhớ ngày đó, năm trăm người đánh mấy vạn người, chuyện gì cũng đã làm qua, huống chi chẳng qua là bị gõ hai cái như này.
Mà Hứa Thành cũng nhìn tiểu tử này với dáng vẻ cười đùa cợt nhả, vẻ mặt như đành chịu. Sao lúc mới quen hắn không nhìn ra tiểu tử này lại là một tên khốn nạn như vậy nhỉ? Dũng khí ngược lại có đủ, thậm chí có chút quá mức. Đối với chủ nhân cũng dám giễu cợt, bản thân mình thật đúng là không có biện pháp sửa trị hắn, ngươi nói xem giận hay không giận?
“Ngươi là thực ngốc hay là căn bản chính là ngu ngốc. Chúng ta ở nơi đây có thể nói tất cả đều là người có chỉ số thông minh cao. Ta đã nói với ngươi rồi, trước khi nói chuyện hãy suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ngươi không làm được sao?” rõ ràng lực uy hiếp của Hứa thành không đủ. Bàng
Bái vẫn vẫn giữ thái độ đùa cợt đó, Hứa Thành cũng đành chịu.
“Theo như ý tứ tướng quân là muốn ép Đổng Trác rời khỏi Tư Lệ, mà không phải muốn cho hắn và chư hầu Quan Đông đại chiến một trận. Nếu nói như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị phái đi đại chiến một trận cùng liên quân, không phù hợp ước nguyện bảo tồn thực lực của chúng ta. Dưới loại tình huống này, Đổng Trác nhất định cũng có thể bảo tồn đại bộ phận binh lực. Nếu nói như vậy, ngày sau Đổng Trác vẫn là chư hầu thiên hạ có thực lực mạnh nhất. Ngày sau chúng ta phải đứng ở Tư châu, láng giềng gần phía tây Ung Châu. Đổng Trác từ Đồng Quan cùng Hàm Cốc quan, từ trên cao nhìn xuống, bất kỳ lúc nào có thể công kích chúng ta, cho nên tướng quân muốn làm ra dáng vẻ trung thành, khiến hắn cho là chúng ta ở Tư Châu thay hắn ngăn cản chư hầu Quan Đông. Sau này chúng ta tìm cơ hội, cướp lấy Đồng Quan cùng Hàm Cốc quan. Khi đó chúng ta đã có vốn liếng để liều mạng, cũng không hề sợ hắn. Nói không chừng, chúng ta còn có thể chiếm lĩnh vùng đất Ung Châu, Quan Trung thì sao” Thường Hâm chậm rãi nói
“Cắt, ngươi cho rằng ta thật sự không biết. Ôi” Bàng Bái tỏ vẻ cực độ xem thường đối với việc Thường Hâm không có năng lực quan sát nét mặt, nhưng lại được Hứa Thành tin tưởng.
“Đừng không biết tốt xấu. Ta cũng không tin ngươi có thể thật sự nghĩ rõ ràng như vậy. Lão Thường sợ ngươi quá xúc động, hư mất đại sự, mới nói rõ tầm quan trọng của sự việc cho ngươi hiểu. Ngươi cho rằng có ai nguyện ý giảng giải cho đồ ngốc như ngươi không?” Hứa Thành giáo huấn hắn nói: “Mặt khác” Hứa Thành lại nói: “Về sau không cho phép học ta nói chuyện, miễn cho về sau có người nói ta không biết dạy người”
“Ha ha” Bàng Bái gãi đầu tươi cười một hồi, có vẻ trung thực.
…………………………………………¿ ½ �â¦â¦..
Bên ngoà i Há» Lao quan, Äại doanh liên quân Quan Äông. Äại trưá»ng Viên
Thiá»u, lúc nà y Äang trà n ngáºp má»t bầu không khà không quá hà i hòa.
“Äá»ng Trác lão tặc, rõ rà ng là muá»n ly gián chúng ta. Äúng là cá»±c kỳ Äáng giáºn, hắn tháºt sá»± cho là chúng ta sẽ mắc mưu cá»§a hắn sao?” Ngưá»i lên tiếng nhìn vá» bá»n phÃa, thấy má»i ngưá»i cÅ©ng Äá»u nhao nhao gáºt Äầu, hình như tán thà nh lá»i hÄÌn noÌi, nhưng Äá»ng tác cá»§a những ngưá»i kia rõ rà ng cá»±c kỳ gượng gạo. Hắn thá» dà i, lắc Äầu, ngá»i xuá»ng
Viên Thiá»u giá» phút nà y Äang ngá»i á» vá» trà chá»§ vá», chứng kiến Tà o Tháo lên tiếng, ngưá»i ứng Äá»i rải rác, lá»a giáºn trong lòng thiếu chút nữa không nhá»n ÄÆ°á»£c liá»n bá»c phát ra ngoà i. Viên Thiá»u không thá» ngá» sẽ có loại tình huá»ng nà y phát sinh. Vá»i hiá»u biết cá»§a gã vá» Äá»ng Trác, gã không cho rằng Äá»ng Trác là má»t ngưá»i không giữ thá» diá»n như váºy. Hắn không tin
Äá»ng Trác lại trao táo ngá»t cho những ngưá»i Äã tát và o mặt hắn. Chẳng lẽ Äá»ng Trá cÅ©ng không sợ mất uy tÃn cá»§a mình sao? Huá»ng chi Äá»ng Trác cÅ©ng không phải là ngưá»i khoan há»ng Äá» lượng.
Ngay má»t canh giá» trưá»c, Äá»ng Trác thoáng chá»c phái ra nhiá»u sứ giả, cầm trong tay cái gá»i là thánh chá», Äi tá»i tất cả Äại quân doanh, tuyên bá» triá»u Äình bá» nhiá»m. á» trên thánh chá», Äá»ng Trác Äá»u thÄng quan cho mấy chư hầu tham gia khá»i binh lần nà y. Trong những ngưá»i thÄng chức, Tưá»ng Tế Bắc Bà o
TÃn ÄÆ°á»£c thÄng là m quáºn thá»§ Thái SÆ¡n, Thái thú SÆ¡n Dương Viên Di chuyá»n là m Thái thú Thá» Xuân, Thái thú Tây Lương Mã Äằng ÄÆ°á»£c thÄng là m Thứ sá»
Tây Lương. Huynh Äá» kết nghÄ©a cá»§a hắn là Hà n Toại tuy rằng không tá»i cÅ©ng ÄÆ°á»£c bá» nhiá»m là m Thái thú Thiên Thá»§y. Còn có Thứ sá» Từ Châu Äà o
Khiêm ÄÆ°á»£c thÄng là m Từ Châu Mục. Äiá»u khiến cho ngưá»i ta tức giáºn là Äá» Äá» cá»§a gã, Viên Thuáºt, từ Háºu tưá»ng quân thoáng cái nhảy lên tá»i Tả xa kỵ tưá»ng quân, cùng má»t cấp vá»i gã, còn từ Thái thú Nam Dương thÄng lên tá»i Thứ sá» Dương Châu. HÆ¡n nữa, Äá»ng Trác còn Äặc biá»t gá»i thư nói Viên
Thiá»u gã rằng Äá»ng Trác y rất Äau lòng viá»c huynh Äá» Viên Thiá»u mưu phản, nhất thá»i tức giáºn, giết cả nhà Viên thá», hiá»n tại rất há»i háºn.
Thế nhưng sá»± tình Äã khó có thá» vãn há»i, Äà nh phải cho ÄÆ°a ÄÆ°a thi thá» ngưá»i nhà cá»§a bá»n hắn tá»i, má»i bá»n hắn bá»t Äau buá»n. Äiá»u nà y Äã xảy ra thì bá» Äi, nhưng lão già kia lại váºn chuyá»n chút Ãt thi thá» Äến doanh
Viên Thuáºt, tá»i khi hắn chạy Äến quân doanh Viên Thuáºt, sứ giả kia nói cái gì Viên Thuáºt má»i là trưá»ng tá» Viên gia, cho nên thi thá» sẽ ÄÆ°a Äến Äó. Viên Thiá»u tức giáºn cho ngưá»i mang tiá»u tá» kia Äi là m thá»t ngay tại chá», có thá» sắc mặt chúng chư hầu Äã chứng minh rõ rà ng tất cả má»i chuyá»n. Trong mắt Äám gia há»a nà y, cÄn bản không tôn kÃnh bản thân mình. Còn cả chÃnh Viên Thuáºt tiá»u tá» nà y, váºy mà ỠÄó dùng thân pháºn gia chá»§ má»i ngưá»i Äến, chẳng quan tâm Äến chÃnh mình là má»t Äại ca. Ngay tại lúc nà y Viên Thuáºt Äang Äánh và o mặt gã nhưng bản thân là m minh chá»§ liên quân Quan Äông, cÅ©ng không thá» á»n à o trưá»c mặt má»i ngưá»i, tranh chấp chuyá»n nhà . Viên Thiá»u gã Äà nh phải cá» nén cÆ¡n thá»nh ná», là m bá» khóc lá»n má»t há»i, sau Äó, không Äá» cho má»i ngưá»i ká»p phản ứng, Viên Thiá»u lấy thân pháºn minh chá»§ má»nh cho má»i ngưá»i Äến Äại trưá»ng cá»§a mình nghá» sá»±, muá»n mượn Äiá»u nà y di chuyá»n sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i, Äá»ng thá»i thá» uy vá»i Viên Thuáºt. Cho dù là má»t kẻ ngu ngá»c Äá»u có thá» nhìn ra ÄÆ°á»£c Äây là kế ly gián, váºy mà nó tháºt sá»± lôi kéo ÄÆ°á»£c mấy ngưá»i kia. Nếu không phải Tà o Tháo cùng Thái thú Bắc Hải Khá»ng Dung biá»u thá» thái Äá», mặt mÅ©i cá»§a mình Äặt á» chá» nà o?
NghÄ© tá»i Äây, Viên Thiá»u lại liếc nhìn mấy ngưá»i má»i ÄÆ°á»£c thÄng quan, nhất là chá» Viên Thuáºt và i lần. Những ngưá»i bá» gã nhìn phần lá»n di chuyá»n ánh mắt, né tránh.
“Hừ má»t lÅ© khá»n nạn” Viên Thiá»u hừ lạnh má»t tiếng trong lòng. Viên Thiá»u cÅ©ng biết Äây không phải thá»i Äiá»m ná»i giáºn, Äà nh phải theo như vừa rá»i Tà o Tháo nói mà nói: “Mạnh Äức nói rất có Äạo lý. Äá»ng Trác lão tặc dụng tâm hiá»m ác, muá»n Äá» cho chúng ta tá»± tát tai. Chư vá» Äừng quên, lúc trưá»c chúng ta thế Äã từng uá»ng máu Än thá». Má»t khi Äá»i ý, tất sẽ bá» ngưá»i trong thiên hạ chế nhạo, Äến lúc Äó Äá»ng Trác Äá»i phó vá»i chúng ta có thá» dá» dà ng hÆ¡n nhiá»u so vá»i hôm nay”