Hắn phát hiện mình thiếu chút nữa lộ ra, bất động thanh sắc khắc phục nói: “Ừm, ta bảo hắn vì kiếm của ta tìm truyền nhân, hắn tìm rất tốt.”
Tần Phất chớp chớp mắt, “A” một tiếng.
Ngay sau đó, nàng giống như ý thức được cải gì, không thể tin được nói: “Cái gì? Ý của Kiếm Tôn là nói… Ta đã thông qua khảo nghiệm của Kiếm Tôn.”
Hàn Giang Kiếm Tôn nhớ tới lời nói của Thiên Vô Tật.
– —Nàng là người thích hợp nhất.
Hắn nói, “Ngươi là người phù hợp nhất.”
Hắn nhìn về phía Tần Phất, nói: “Ngươi nhìn thanh kiếm trong tay ngươi.”
Tần Phất cúi đầu, nhìn về phía thanh kiếm nàng vừa mới từ trong ảo cảnh rút ra đối phó với Mặc Hoa vẫn luôn nằm trong tay.
Thân kiếm đen nhánh, cổ xưa không hoa văn, thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào, nhưng trên lưng kiếm lại có một đạo huyết sắc từ đầu kiếm lan tràn đến đuôi kiếm, kiếm khí cùng sát khí từ trong đạo hồng ngân kia tản ra, mãnh | liệt đến mức không thể bỏ qua.
Đây cũng không phải là Cổ trần kiếm mà nàng đã quen dùng.
Đây là Đoạn Uyên!
Vì sao Đoạn Uyên kiếm lại xuất hiện trên tay nàng?
Thanh âm sảng khoái của Hàn Giang Kiếm Tôn từ bên tai nàng vang lên.
Hắn nói: “Đoạn Uyên kiếm bị ta giấu ở trong ảo cảnh này, một khắc ngươi phá được tâm ma | kia, nó liền lựa chọn ngươi.”
Cho nên khi nàng lựa chọn rút kiếm với Mặc Hoa, chính là Đoạn Uyên.
Thanh kiếm trong tay phát ra tiếng rít của kiểm
minh, Tần Phất có thể từ đó nghe ra sự tán thành của nó đối với nàng.
Nó lựa chọn nàng.
Tần Phất nhịn không được bật cười, khẽ vuốt thân kiếm: “Đoạn Uyên.”
Thân kiếm hơi chấn động, dường như đang đáp lại Tần Phất.
Hàn Giang Kiếm Tôn ở một bên cười nhìn một màn này, thân ảnh lại càng ngày càng nhạt.
Tần Phất ngẩng đầu, phát hiện không đúng, thất sắc nói: “Kiếm Tôn, ngươi…”
Hàn Giang Kiếm Tôn lại cắt ngang lời nàng, nói: “Tiểu cô nương, ngươi có biết vì sao ta ở chỗ này lưu lại một tiểu viện không?”
Cổ họng Tần Phất phảng phất như bị cái gì đó chặn lại, khàn giọng nói: “Vãn bối không biết.”
Hàn Giang Kiếm Tôn nhìn quanh toàn bộ viện tử một chút, nói: “Đây là nơi ở của ta lúc ở thế gian, thê tử ở trần gian của ta được chôn ở nơi này, sau khi ta vào đạo đem nó giấu vào nhẫn trữ vật của mình, sau khi ta chết Thanh Yếm Tôn Giả cũng chôn ta ở chỗ này.”
Hắn cảm thán nói: “Ta từng nói với Thanh Yếm Tôn Giả, khi ta chết hắn hãy hợp táng ta và thế tử của ta bên cạnh nhau, khi đó hắn nói nếu ta chết hắn khẳng định sẽ đem ta nghiền xương thành tro rồi lại rải xuống biển trước, không nghĩ tới hắn vẫn để cho ta cùng Oản Oản hợp táng với nhau, nếu người có cơ hội, thay ta cảm tạ hắn.”
Giọng nói Tần Phất nghẹn ngào: “Nếu vãn bối may mắn nhìn thấy Thanh Yếm Tôn Giả, nhất định sẽ nói lời cảm tạ với Tôn Giả.”
Hàn Giang Kiếm Tôn bật cười, bộ dáng có chút vui vẻ.
Hàn Giang Kiếm Tôn nhìn nàng, thân ảnh nhạt đến mức cơ hồ thổi một cái liền tan, đột nhiên hắn lại nói: “Ngươi và hắn thật giống nhau.”
Tần Phất: “Kiếm tôn là nói…”
Hàn Giang Kiếm Tôn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thanh Yếm a, người và Thanh Yếm thật giống nhau.”
Tần Phất kinh ngạc.
Hắn lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Lúc trước ta nhập ma, để cho đại đệ tử của ta giết ta, hắn không đành lòng, cũng không dám, về sau ta bị ép đi xa, vẫn là ở một chiến trường khác bị Thanh Yếm phát hiện không đúng, hắn tìm được ta, lại giết ta.”
“Ngươi có thể thanh tỉnh lựa chọn động thủ, ta rất vui vẻ.”
Hắn nói hời hợt, Tần Phát lại kinh ngạc khó tả: “Lúc trước Kiếm Tôn mất tích trên chiến trường là bởi vì…”
“Là bởi vì ta nhập ma.”
Hàn Giang Kiếm Tôn lạnh nhạt tiếp lời.
Tần Phát cảm giác giống như có người đánh vào đầu nàng một cái, đầu đột nhiên đau đớn.
Nàng kinh ngạc nói: “Nhưng Kiểm tôn ngươi…”
“Ta đạo thống vĩnh cố, nửa bước phi thăng, làm sao có thể nhập ma, đúng không?”
Hàn Giang Kiếm Tôn phảng phất như biết nàng muốn nói cái gì vậy.
Hắn cười cười, nói: “Trước khi nhập ma, ta cũng cảm thấy như vậy, cho dù là sau khi nhập ma, ta cũng không biết vì sao mình nhập ma.”
“Nhưng mà” hai mắt hắn nhìn về phía nàng trở nên sắc bén: “Sau khi Thanh Yểm tìm được ta, ta hiểu được vì sao.”
“Thiên đạo muốn ta nhập ma.”
Này!
Một khắc Hàn Giang Kiếm Tôn nói ra câu cuối cùng kia, thân ảnh hắn nhạt đến mức gần như sắp biến mất, viện tử cũng cùng nhau vỡ vụn, nàng giống như không trọng lượng rơi xuống, cho đến khi sau lưng chạm đến đất cứng rắn.
Chuyện này đối với nàng cũng không đau, nhưng nàng không thể đứng dậy nổi.
Thiên đạo muốn ta nhập ma.
Những lời này giống như ma kinh lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu nàng, toàn bộ thức hải của nàng vô cùng đau đớn, suýt nữa nổ tung.
Nàng cảm nhận được có người vỗ về mình, cố nén đau đớn mở mắt ra.
Thiên Vô Tật nửa ngồi xổm trước mặt nàng.
Nàng há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng lại bị một trận đau nhức phủ lấy.
Nàng thấy Thiên Vô Tật há miệng nói cái gì đó, nhưng là cái gì cũng không nghe thấy, lẩm | bẩm nói: “Cái gì?”
Ngay sau đó, thanh âm này trực tiếp vang lên trong đầu nàng, như ngọc thạch va chạm, dễ dàng đè xuống đau đớn.
Hắn nói: “Ngủ đi, hiện tại không phải là chuyện để cho người nghĩ.”
Đau đớn trong nháy mắt biến mất, ý thức của Tần Phất mông lung, tiến vào mộng đẹp.
Thiên Vô Tật nửa ôm Tần Phất, nhìn thoáng qua hư không, nhàn nhạt nói: “Hàn Giang, tu vi này của nàng nên là thời điểm biết những thứ này sao?”
Trong tiểu viện thổi qua một tia gió nhẹ, phảng phất như xin khoan dung.
Hắn ôm Tấn Phát lên, đi tới phía sau phòng nhỏ.
Nơi đó có một ngôi mộ.
Chi mộ của Hàn Giang Kiếm Tôn cùng thê tử Oản Oản.
………………………
Thời điểm Tần Phất tỉnh lại phát hiện mình nằm sấp trên bàn đá bên cạnh hàng rào của tiểu viện, đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Vừa mới phát sinh chuyện gì?
A đúng rồi, Kiếm Tôn đem kiếm đưa cho nàng, còn nói nguyên nhân cái chết của hắn.
Nhưng vì sao Kiếm Tôn lại nhập ma?
Dường như hắn không nói.
Nàng suy nghĩ khổ sở, nghe thấy Thiên Vô Tật đối diện hỏi nàng: “Kiếm Tôn nói gì với ngươi?”
Tần Phất ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cảm thấy loại chuyện sau khi Kiếm Tôn nhập ma bị Thanh Yếm tôn giả giết, khẳng định không thể nói.
Vì thế nàng nói: “Kiếm Tôn bảo ta nói lời cảm tạ với Thanh Yếm Tôn Giả, nói đa tạ hắn để cho người cùng thê tử được hợp táng.”
Thiên Vô Tật khẽ cười cười.
Tần Phất còn đau đầu, dường như nghe thấy hắn nói một câu gì đó, lại không nghe rõ.
Khi ngẩng đầu lên nhìn lại, Thiên Vô Tật ngậm ý cười, bộ dạng tâm tình rất tốt.