Ma khí nồng đậm bao phủ lấy thân hình Băng Phách, sau đó hóa thành lốc xoáy.
Oanh!
Lốc xoáy ầm ầm phát nổ tạo thành từng đạo ma phong oanh kích ra bốn phía, toàn bộ hư không bị một mảnh xám trắng cắn nuốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
“Đây là…” Dường Đồng đã chạy ra xa bỗng ngẩn người nhìn cảnh này.
Mắc lừa rồi!
Uy lực vụ nổ quả thực mạnh nhưng nếu thực sự là độ kiếp kỳ tự bạo thì còn mạnh hơn nhiều. Băng Phách chẳng qua hư trương thanh thế nhằm tìm kế thoát thân.
“Lâm tiểu tử, bằng vào ngươi cũng muốn lưu bổn tiên tử lại, hôm nay được ngươi ban thưởng hậu hĩnh, ngày sau tất hoàn trả gấp bội.”
Tiếng cười như chuông bạc truyền ra, bên trong ẩn ẩn vài phần oán độc. Bất kể thế nào thì trận đấu pháp này nàng đã thua, hơn nữa còn bị trọng thương. Băng Phách tâm cao khí ngạo tất nhiên hận Lâm Hiên thấu xương.
“Việc gì phải đợi đến ngày sau, không bằng hôm nay lưu lại đi nhé!”
“Bành!” Thân hình Lâm Hiên bỗng dưng biến mất. Từng dòng chú ngữ thâm ảo theo đó truyền ra, tiếp đến là cả đám kiếm quang mờ dần, ở nơi đó liền xuất hiện một con cóc khổng lồ cao chừng mấy trượng, toàn thân phủ màu xích kim. Nơi giao nhau của hai đầu lông mày xuất hiện một viên châu đường kích hơn xích, trắng muốt như ngọc. Chính giữa là long nhãn màu vàng được khảm tại đó. Dọc theo sống lưng, cứ cách một trượng lại có gai xương cong cong nhô ra.
Kim nguyệt chân thiềm! Biến hóa thứ tư của chân linh hóa kiếm quyết.
So với thiên phượng chân long vừa rồi còn mạnh hơn. Trước đây hắn từng luyện hóa bổn chân linh bổn nguyên của Kim Nguyệt chân thiềm, giờ lại tiến giai độ kiếp kỳ nên có thể phát huy ra năm thành thực lực của “đồ thật”.
“Oa!” Tiếng gầm vừa vang lên, Kim nguyệt chân thiềm há mồm bắn ra chiếc lưỡi dài ngoằng của nó, thoáng cái đã được ngàn trượng. Nó như lợi kiếm xuyên thẳng vào trong hư không xám trắng.
Tiếng thét kinh hãi truyền ra, Băng Phách tưởng chừng đã thoát thân vậy mà lại bị chiếc lưỡi kia cuốn lấy.