Chu tước hoàn mặc dù uy lực mạnh mẽ nhưng Băng Phách cũng chả thiếu bảo vật. Nàng vươn tay lấy từ trên đầu xuống một chiếc trâm ngọc rồi vung về phía trước. Trâm ngọc bùng sáng kim quang, bên trong ẩn ẩn tiếng thú rống. Nó lao lên đón đỡ chu tước hoàn.
Về phần kiếm quang của Dương Đồng tiên tử, nàng chỉ khẽ phất tay là giữ được thế cân bằng.
Thật không hổ danh thánh tổ, chỉ một cỗ hóa thân bình thường mà khó chơi đến vậy.
Cửu cung tu du kiếm của Lâm Hiên trong lúc mọi người không chú ý đã ẩn hình biến mất, đợi khi nó xuất hiện lại đã vây quanh Băng Phách, cách nàng chừng hơn trăm trượng.
Băng Phách ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Song nguy hiểm từ đâu thì nàng con chưa tìm ra.
Đúng lúc này, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Kiếm quang đột nhiên tăng vọt, sau đó hóa thân thành phượng hoàng rực lửa.
Thân dài gần một trượng, tựa hồ là thực thể, còn phát tán ra cả khí tức chân linh. Tuy còn chưa đạt đến trình độ ấy nhưng uy áp kia tuyệt đối là cấp bậc độ kiếp kỳ.
Phượng hoàng vừa vung cánh, vài đạo phong nhận lập tức bắn tới. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra đó tuyệt đối là khe hở không gian, hơn nữa còn có thể di động.
Băng Phách kinh hãi nhìn mấy đạo vết nứt kia đang lan tới trước mặt mình, tại chỗ nàng đang đứng truyền ra tiếng nổ to, thân hình lập tức xuất hiện cách đó chừng mấy trượng. Song nét mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Vậy mà còn chưa chết. Chẳng lẽ là thế thân đại pháp. Tựa hồ còn huyền diệu hơn nhiều.
Không hổ là Chân ma thủy tổ! Lâm Hiên trong lòng vô cùng bội phục. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Băng Phách tuy tránh được cái chết nhưng bản thân cũng bị thương nặng, mặt ngọc xuất hiện vết máu. Miệng vết thương thuy không sâu nhưng tư vị trong đó thật khó quên. Chiêu này đáng nhẽ chỉ có Thiên Phượng nắm giữ mới đúng.