“Muốn thế nào ư, đạo hữu nói quá rồi, Lâm mỗ tới đây không phải vì thù oán ngày xưa mà chỉ muốn thỉnh giáo một chuyện.” Lâm Hiên vẫn dùng giọng đều đều nói.
“Có việc hỏi ta ư?”
Thanh Nhan cảm thấy phẫn nộ, điều này so với những gì hắn đoán thì hoàn toàn khác nhau. Tiểu tử này chẳng lẽ muốn chơi trò hai mặt, trêu chọc ta sao?
Nghĩ vậy, nét mặt hắn chợt hiện lên một tia cảnh giác song lập tức ẩn giấu đi ngay: ” Đạo hữu không cần khách khí, có việc gì cứ nói thẳng ra, tại hạ nếu biết tất sẽ trả lời.”
“Có câu hứa hẹn này của đạo hữu là đủ rồi, lúc trước khi ngươi để ta nhập cốc từng muốn tìm một chiếc vòng tay, nó rốt cục có công dụng gì.” Lâm Hiên dứt khoát nói.
“Đạo hữu hỏi vậy chẳng nhẽ chiếc thủ trạc kia đã rơi vào tay ngươi?” Thanh Nhan ngẩn ngơ, trong mắt chợt lóe một tia tham lam.
Lâm Hiên làm như không thấy, nhẹ gật đầu: ” Không sai.”
“Tiểu tử này không ngờ lại thừa nhận.” Thanh Nhan giật mình, tham niệm trong đầu không thể ức chế lập tức bành trướng. Hắn tuy cũng chẳng biết bảo vật kia rốt cục có công dụng gì, nhưng Băng Phách từng vì nó mà phái tới một cỗ hóa thân chắc hẳn rất phi thường, thậm chí là tiên thiên linh bảo.
Vận may đang ở trước mặt, hơn nữa tiểu tử kia rõ ràng không nhìn ra hàng. Cũng khó trách, dù sao mới chỉ tấn cấp không lâu, kiến thức làm sao bằng kẻ sống cả trăm vạn năm như mình.
Hắn đã không nhận ra, khẳng định cũng chẳng biết dùng, mình nếu diệt hắn thì món đồ kia liền rơi vào tay dễ như bỡn.
Thanh Nhan càng nghĩ càng thấy đúng. Nhưng giờ mà trở mặt tất nhiên hơi mạo hiểm, có điều tiền lời thu được rất xứng đáng. Mình quả thực bị trọng thương nhưng tiểu tử kia chỉ mới tiến cấp chưa được bao lâu.
Trong đáy mắt Thanh Nhan ẩn ẩn tinh mang, tựa hồ đã quyết tâm cầu phú quý trong nguy hiểm, còn Lâm Hiên phia trước biến thành miếng thịt mỡ béo ngậy.
“Nguyên lai đạo hữu muốn biết lai lịch chiếc thủ trạc kia, cũng chẳng có bí mật gì, lão phu sẽ nói cho ngươi.”
Thanh Nhan mặt mũi hiền lành, cười tủm tỉm, tay phải giấu trong ống tay lặng lẽ bắn ra một chỉ.