Lâm Hiên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một tòa kiến trúc bằng gỗ,trước cổng treo một bảng hiệu thật to. Bên trên bảng có mấy chữ thiếpvàng, Bách Bảo Trai!
Tòa kiến trúc này cũng không quá đặc biệt, bất kể nhìn từ góc độ nào đều là một cửa hàng cực kỳ tầm thường mà thôi.
Ánh Tượng Châu thật sự xuất phát từ nơi này?
Trong lòng Lâm Hiên không khỏi có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên về tình về lý thì cô gái họ Cát kia cũng không có lý do để lừa gạt mình.
Trong longg vừa nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Hiên trở lại vẻ bình tĩnhkhông biểu cảm như trước, nhàn nhã đi vào Bách Bảo Trai, tựa như đangtản bộ.
Vừa vào bên trong, Lâm Hiên chợt ngẩn người, cách bày trí bên trong hoàn toàn khác với cách bố trí ở cửa hàng mà hắn tưởng tượng.
Loại vật liệu bằng gỗ này không những cực kỳ vững chắc, hơn nữa còn tỏara mùi thơm thoang thoảng, có thể được dùng để làm đồ vật trang sức nhonhỏ, mà tu tiên giả cấp thấp thường mang theo bên người, có tác dụngkhiến tinh thần phấn chấn hơn.
Giá cả đương nhiên không hề rẻ.
Đại sảnh vô cùng rộng lớn sáng sủa, cho dù có chứa một lúc hơn mườingười cũng không hề có cảm giác chật chội. Mà ở cuối đại sảnh còn có một hàng dài hơn mười trượng, sắp đầy quầy hàng, tất cả đều được làm từ gỗđàn hương quý hiếm.
Có thể dùng gỗ đàn hương đóng thành một cái quầy hàng lớn như vậy, đã có thẻ thấy được Bách Bảo Trai này không phải là một tiệm cầm đồ thôngthường, có mấy phần thực lực/
Mà đúng vào thời khắc này, một tiểu nhị mặc y phục màu xanh, đầu đội mũ nhỏ, gương mặt tươi cười chào đón:
– Hoan nghênh quý khách đến thăm, xin hỏi ngài muốn xem vật gì, bổn điếm tuy chỉ là hiệu cầm đồ nhưng bảo vật gì cũng có, tuyệt đối có thể khiến ngài hài lòng ra về.
Khấu khí của tên tiểu nhị này vô cùng lớn đến mức không hợp lẽ thường,nhưng vẻ mặt của hắn rất là cung kính, thông thường khách hàng đến hiệucầm đồ có hai loại:
Một là tu tiên giả nghèo rớt mồng tơi, trên người không hề có vật dưthừa nào, chỉ cần dùng một câu cô cùng đơn giản để miêu tả, chính là căn bản không thể sống nổi nữa, bằng không thì hắn cũng sẽ không đem mộtchút bảo vật gia truyền hoặc là phế phẩm rách nát nào đó vừa mới nhặtđược đi cầm.
Loại thứ hai chính là người xuất thân giàu có, loại này tới cửa hàng tất nhiên không phải vì cầm vật gì, mà đến để tìm vận may, xem thử có thểtìm được bảo bối nào hay không.
Đừng nhìn bảo bối trong cửa hàng có vẻ rất ít mà nghĩ chúng tầm thường,đó là bởi vì ngươi chưa gặp phải Bá Nhạc. Nếu quả thật gặp tu tiên giảbiết nhìn hàng thì một số đồ vật vô dụng bên ngoài bụi bặm chồng chấttức khắc có thể trở thành kỳ trân dị bảo giá trị liên thành.
Tất nhiên loại tình huống này không nhiều.
Nhưng luôn luôn có một số tu tiên giả giàu có đến cửa hàng thử vận may.
Lâm Hiên hiển nhiên thuộc loại thứ hai, mà gặp phải loại khách quý cótiền như hắn thì hiệu cầm đồ tất nhiên phải tiếp đãi thật tốt rồi.
Lâm Hiên liếc nhìn tiểu nhị một cái, đương nhiên không hứng thú mất thời gian quý báu trên người tiểu lâu la như tiểu nhị rồi.
– Lâm mổ muốn tìm kiếm một vật, trực tiếp gọi ông chủ của ngươi ra đây.
– Ô…
Tiểu nhị hít một ngụm khí lạnh, vị khách này đúng là khẩu khí lớn thật,vừa mở miệng là đòi gặp chưởng quỷ. Hắn theo bản năng muốn cự tuyệt,nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng đã chạm phải ánh mắt của Lâm Hiên,chẳng biết làm sao mà lời cự tuyệt đã đến cửa miệng không thể thốt nênlời.
Ngược lại một mực cung kính dẫn Lâm Hiên lên một căn phòng trang nhã trên lầu, sau đó đi ra ngoài gọi ông chủ.
Lâm Hiên ngồi ở giữa phòng, may là hắn cũng không phải chờ quá lâu.Không đến thời gian một chun trà, một người trung niên khoảng bốn mươituổi, thân hình mập mạp, trên mặt mang theo nụ cười đi vào.
Lâm Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy vị này bất luận là cách ăn mặt hay là khíchất tỏa ra trên người đều không khác với những ông chủ hiệu buôn bìnhthường. Điểm khác biệt duy nhất chính là trong ánh mắt hắn ẩn chứa vẻcực kỳ khôn khéo, tu vi ngược lại cũng không kém, cư nhiên lại là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Lấy tình huống thực tế ở Thanh Mộc thànhmà nói, vị này có đủ tư cách tự xưng là tu sĩ cao cấp rồi.
Vẻ mặt người này vốn hiền hòa, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Hiên thì nét mặthắn bỗng đột biến. Hắn vừa sợ vừa nghi ngờ, đồng thời sự sợ hãi nhiềuhơn nghi ngờ mấy phần, nhưng sau cùng lại bị vẻ cung kính thay thế. Hắnđi lên trước vài bước, hướng Lâm Hiên cúi đầu chào hỏi:
– Vãn bối xin ra mắt tiền bối, không biết người hạ cố đến nơi này, có gì phân phó không ạ? Chỉ cần vãn bối làm được thì vãn bối nhất định sẽ tận sức đi làm.
– Ngươi có thể nhìn rõ tu vi của Lâm mỗ?
Kết quả như thế khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Tuy bởi vì nguyên dotu luyện công pháp nên thuật ẩn nấp này không thể so sánh với bản thểđược, ít nhiều gì cũng kém hơn một chút.
Nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà tu tiên giả bình thường có thể nhìn thấu được, nhưng hiện tại một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hèn mọn cư nhiên cóthể nhìn thấu được Liễm Khí Thuật của mình, đây quả thật là một điều khó có thể tin được/
Sau khi kinh ngạc qua đi, sắc mặt Lâm Hiên càng thêm âm u.
– Tiền bối bớt giận, vãn bối sao dám gây bất lợi cho ngài, chẳng qua vãn bối trời sanh Huyền Thanh Chi Thể, cho nên mới có thể nhìn thấu đượcThuật ẩn nấp của tiền bối.
Chưởng quỹ khẩn trương, vội vàng lên tiếng giải thích.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2722: Trong Thanh Mộc Thành Bách Bảo Trai
Chương 2722: Trong Thanh Mộc Thành Bách Bảo Trai
- Tháng 10 18, 2023
- 12:04 sáng