“Quả nhiên không tệ.”
Tay áo Lâm Hiên phất lên, Ma viêm đang tăng vọt kia nhanh chóng co rút lại, sau đó như trường kình hấp thủy bay vào trong ống tay áo của hắn. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, chỉ thấy Dã Trư kia chui vào một góc tối, cuộn tròn thân thể đang run lên bần bật, trong mắt tràn ngập vẻ mê mang và sợ hãi.
Xem ra đúng như mình dự đoán, sau khi luyện hóa được Ma khí quỷ dị kia, Huyễn Linh Thiên Hỏa lại có thêm thần thông công kích tinh thần. Ngẫm lại điều này cũng không có gì là lạ, chỗ đáng sợ của Thiên Ngoại ma đầu chính là khiến tu sĩ sinh ra Tâm Ma.
Tâm Ma là cái gì, có lẽ không có bất kỳ điển tịch nào có thể phân tích rõ ràng, nhưng có thể khẳng định một điều, Tâm Ma nhất định có quan hệ tới tinh thần, điểm này Lâm Hiên có thể khẳng định chắc chắn.
Dã Trư vừa rồi dù sao cũng chỉ là Yêu thú cấp thấp, linh trí cũng cực thấp.
Nếu Lâm Hiên đoán không lầm thì công kích tinh thần này đối với tồn tại có linh trí thấp cũng trở nên kém hiệu quả. Ngược lại, nếu đổi thành nhân loại hoặc Yêu thú hóa hình, chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn khác, có lẽ không chỉ là hoảng loạn mà thậm chí còn có thể khiến đối phương tẩu hỏa nhập ma.
Huống chi, cho dù không có hiệu quả bưu hãn như vậy thì cũng đủ khiến tinh thần đối phương hoảng hốt.
Chớ xem thường điều đó, bình thường việc thất thần trong nháy mắt thì không có vấn đề gì, nhưng cao thủ so chiêu, giành giật từng li từng tí, đối phương chỉ ngẩn người trong nháy mắt cũng đủ để mình thi triển thủ đoạn diệt sát hắn.
Có thể nói, thần thông này đúng là vô cùng hữu dụng với Huyễn Linh Thiên Hỏa, tại thời khắc mấu chốt, thậm chí có thể trở thành đại sát chiêu của mình.
Lâm Hiên vô cùng thỏa mãn, chiến lợi phẩm thu được ở không gian phong ấn quả là nhiều không kể xiết.
Trong lúc Lâm Hiên đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ, liệt kê thành quả chính mình thu được thì bên ngoài động phủ, một đám Tu Tiên giả Phân Thần kỳ của Phiêu Miểu Tiên cung đã trở nên lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
…..
“Vương sư đệ, ta không nghe lầm đấy chứ, ngươi nói Diệp sư tỷ cùng Vân sư huynh đã vẫn lạc, đến bản thân Đại trưởng lão cũng bị trọng thương, thậm chí tu vi đã tụt xuống hai tầng?” tu sĩ sắc mặt vàng như nến mở miệng, mà biểu lộ của hắn cũng chẳng khá hơn chút nào.
“Đúng vậy.”
Đại hán râu quai nón nhẹ gật đầu, sắc mặt cực kỳ trầm trọng: “Chuyên như vậy tiểu đệ nào dám ăn nói hàm hồ, là ta biết được từ chính miệng Đại trưởng lão.”
“Ngu huynh không phải là không tin lời sư đệ, chỉ là chuyện này…”
Tu sĩ sắc mặt vàng như nến thở dài, sau đó quay đầu lại: “Phong sư huynh, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Người mà hắn xin ý kiến là một tu sĩ chừng năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, dung mạo không có gì đặc biệt nhưng nhìn kỹ đã là một tu sĩ Phân Thần hậu kỳ.
Lão giả họ Phong thở dài: “Đại trưởng lão chính là nhân tài kiệt xuất của bổn môn, có khả năng tiến giai đến Độ Kiếp kỳ. Về phần Vân sư đệ cùng Diệp sư muội, tuổi còn rất trẻ đã tiến giai đến Phân Thần hậu kỳ, luận về tư chất thì hơn xa lão phu. Ba ngươi liên thủ, phóng nhãn khắp Băng Hải giới, ngoại trừ Huyền Băng lão Yêu đã lâu không xuất thế, ta thực sự không nghĩ ra người nào có thể khiến bọn hắn hai người chết một người bỏ chạy.”
“Hừ, hiện tại nói những điều này thì có ích gì? Ta tin tưởng Vương sư đệ sẽ không nói láo, đợi đến khi Đại trưởng lão xuất quan sẽ nhanh chóng tường tận mọi chuyện.”
Một thanh âm lảnh lót như chuông vang lên, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng vô cùng, kẻ nói chuyện chính là một nữ tu xinh xắn, da thịt trắng muốt như ngọc. Có điều không hiểu tại sao, nàng lại dùng một chiếc khăn lụa trắng che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra vầng trán cùng hai con mắt.
Mà nàng tuy nhỏ bé, nhưng tu vi đã đạt đến Phân Thần hậu kỳ, hơn nữa còn rất có uy thế, lời vừa nói ra đã khiến những kẻ khác câm như hến.
“Vương sư đệ, có phải Đại trưởng lão đã nói mười ngày sau sẽ xuất quan?”