Chính vì thế mà đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối mặt với một phàm nhân lại tỏ ra cực kỳ khách khí: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử.”
“Tiên tử quá khách khí rồi.”
Sắc mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh sợ, tuy chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh kỳ hắn đã sớm không để vào mắt, nhưng đã diễn thì phải diễn cho chân thật, mọi hành động, biểu lộ đều phải giống hệt như kẻ mà mình nhập vai.
“Tiểu nhân họ Điền – tên gọi là Tiểu Kiếm.”
Tuy hành động vu oan giá họa này chưa chắc đã ảnh hưởng tới Điền Tiểu Kiếm đang ở Cổ Ma giới, nhưng ai có thể nắm chắc sự tình ở Tu Tiên giới? Biết đâu sau này, hắn có cơ hội đến Băng Hải giới, hoặc là đại chiến giao diện bùng nổ một lần nữa, thì cũng có khả năng Phiêu Miểu Tiên cung sẽ tìm hắn tính sổ. Tóm lại, Lâm Hiên hiện giờ chỉ là tiện tay mà sắp đặt âm mưu, nhưng nếu thành công thì đúng là càng thêm vui mừng.
“Thì ra là Điền công tử, đi thôi, phong cảnh Ẩn Hiệp cốc này cũng không tồi, những ngày này công tử sẽ ở lại đây.”
Thiếu nữ vừa giới thiệu, vừa nhẹ nhàng hướng phía trước bước đi.
Lâm Hiên cứ thế theo sát phía sau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng một cái đã một tháng trôi qua.
Ẩn Hiệp cốc tĩnh mịch này chính là một tòa dược viên, bên trong gieo trồng các loại linh thảo không tầm thường, thậm chí còn có mấy loại khiến cho Lâm Hiên phải động tâm. Nhưng lần này hắn lẻn vào Phiêu Miểu Tiên cung, là có việc quan trọng phải làm, đương nhiên không thể vì cái lợi trước mắt mà làm hỏng việc lớn. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Mà nữ tu gọi là Tuyết Linh lại là tạp vụ phụ trách gieo trồng cùng canh giữ dược viên này. Bởi vì Lâm Hiên quá anh tuấn, cho nên mặc dù là phàm nhân, nhưng vẫn được nàng đối đãi rất tốt. Thường xuyên qua lại chuyện trò, cũng làm cho Lâm Hiên dần dần hiểu rõ hơn về nàng.
Phải nói là thân thế của nàng đúng là không hề đơn giản, mặc dù chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ ,nhưng lại là hậu nhân trực hệ của của một vị thái thượng trưởng lão họ Vân trong Phiêu Miểu Tiên cung. Hơn nữa, phẩm chất Linh căn cũng cực cao, cho nên gần đây rất được coi trọng. Đã biết được thân thế của nàng, trong những lúc hai người gặp gỡ, Lâm Hiên càng cố ý lấy lòng, mong rằng từ miệng nàng sẽ thu được những tin tức hữu ích.
Dù sao thì một Tu Tiên giả như nàng, tu vi quả thực là không đáng nhắc tới, nhưng lại có một lão tổ hết sức sủng ái, cho nên có thể biết được rất nhiều tin tức quan trọng.
Từ miệng nàng, hắn cũng thu được một chút manh mối, nhưng lại hết sức mơ hồ, đúng là có phần uổng công vô ích. Bản lĩnh khua môi múa mép của Lâm Hiên thì khỏi phải nói, xét về tâm cơ, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao có thể so sánh được với hắn? Nhưng nàng ta cái gì cũng không nắm rõ thì hắn cũng chẳng biết làm sao cho phải.
Trong suốt một tháng trời, ngoại trừ có vài tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ tới nơi này hái linh dược để nộp lên tông môn thì thời gian còn lại, sơn cốc vô cùng tĩnh mịch, căn bản là không có ai đến tra xét.
Hiện giờ Lâm Hiên chỉ còn thân thể vẫn mạnh mẽ vô cùng, pháp lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất, ngay cả thần thức cũng không vận dụng được. Cho nên, hắn không dám rời khỏi nơi này để dò la tin tức. Nếu không may đánh rắn động cỏ thì đúng là cái được không bằng cái mất.
Chờ đợi là lựa chọn duy nhất.
Lâm Hiên không hề biết rằng, trên Ngự Linh Phong – ngọn núi cao nhất của Cửu Tiên sơn, trong một tòa động phủ xa hoa có hơn chục tên tu sĩ sắc mặt nghiêm túc, dường như đang thảo luận điều gì đó. Trong đó, ba người gồm hai nam một nữ có tu vi cao nhất đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa. Hơn mười tu sĩ này chính là Thái Thượng trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên cung, kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã đạt tới Phân Thần kỳ, mà ba người đang ngồi trên ghế chủ tọa kia chính là hậu kỳ đại tu sĩ.
Nhất là lão giả vận đạo bào ngồi chính giữa, tuy đã già nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tiên phong đạo cốt, tu vi đã đạt đến mức siêu phàm thoát tục. Pháp lực của lão cao thâm đến mức, cho dù nói rằng lão đã bước một chân vào Độ Kiếp kỳ cũng chưa đủ, thậm chí còn vượt xa Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ đỉnh phong.
Mà nữ tử bên trái bề ngoài mới chỉ hơn hai mươi tuổi, một thân cung trang trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Nàng xinh đẹp đến mức không thể dùng lời nói hết, lại vừa khiến cho người ta có cảm giác thanh thuần vô cùng. Nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt nàng thì trong lòng sẽ dâng lên cảm giác tang thương quỷ dị.
Còn nam tử bên phải thì vẻ ngoài chẳng hề có chút khác thường, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì lại thấy toàn thân hắn bị bao phủ bởi một tầng tử khí nhàn nhạt. Hạo Nhiên Chính khí là thứ mà chỉ tu sĩ Nho môn mới có thể sở hữu, nó càng dày đặc thì càng có hiệu quả gia tăng uy lực cho các loại thần thông Nho môn. Vậy mà Hạo Nhiên Chính khí của người này chưa hề kích phát mà đã khuếch tán ra khắp thân thể, đạt đến mức độ như vậy thì ngay cả những trạng nguyên thế tục cũng còn xa xa mới có thể sánh bằng.