“Vậy lão nạp cũng không khách khí nữa. Điều lão nạp muốn thỉnh giáo chính là thứ Lâm đạo hữu uống thật sự là Vạn Niên Linh Nhũ sao?”
“Đúng vậy. Lô mỗ cũng muốn hỏi điều này.”
Lô Vân cũng nhịn không được nữa mở miệng: “Đối với tu sĩ đã đạt đến cảnh giới Phân Thần kỳ như chúng ta thì Vạn Niên Linh Nhũ không có bao nhiêu hiệu quả khôi phục pháp lực, theo lý thì Lâm đạo hữu đã dùng hết từ lâu rồi. Ah …Trừ phi, trừ phi…”
Bỗng nhiên hắn lại lộ vẻ hết sức cổ quái, tựa như đã nghĩ tới điều gì, song lại cảm thấy không thể có khả năng đó.
“Trừ phi là …Cửu Thiên Tiên Lộ.”
Bà lão tóc trắng bên cạnh nói tiếp lời của Lô Vân. Nhưng trong lời nói cũng có chút run run rồi, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Cửu Thiên Tiên Lộ đối với bọn họ chính là vật chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Kỳ thật đừng nói tới mấy người bọn họ, ngay cả tỷ lệ các lão quái vật Độ Kiếp kỳ có được vật ấy cũng cực kỳ nhỏ.
Cửu Thiên Tiên Lộ cũng có tác dụng như Vạn Niên Linh Nhũ. Nhưng đương nhiên có hiệu quả tốt hơn rất rất nhiều. Kể cả là tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng chỉ cẩn uống một giọt là có thể ngay lập tức khôi phục mười thành pháp lực.
Hơn nữa vật ấy còn có một ưu điểm khác, đó chính là tác dụng chữa thương. Tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng hiệu quả trị liệu cũng vô cùng rõ ràng.
Phải biết rằng, khi hai gã tu sĩ đấu pháp, nếu đánh tới tình trạng “dầu hết đèn tắt”, không chỉ có pháp lực không còn thừa bao nhiêu mà toàn thân khẳng định cũng sẽ có không ít vết thương. Cửu Thiên Tiên Lộ vừa có thể khôi phục pháp lực, lại vừa có thể chữa thương. Nói có nó như có thêm một mạng quả không khoa trương chút nào. Ai mà lại không muốn mình có một giọt đây?
Điều đáng chú ý hơn cả chính là chỉ cần có một giọt mà thôi. Vật ấy thật sự quá nghịch thiên. Trong tên gọi của nó có một chữ “Tiên”. Chữ đó không phải gọi cho êm tai, mà nghe nói vật kia vốn dĩ là vật của Tiên Giới, không biết làm sao lại truyền một ít xuống Linh giới.
Đại năng Độ Kiếp kỳ chỉ cần nghe nói có tin tức là lập tức chạy đến ngay. Nhưng đáng tiếc những kẻ may mắn đạt được một giọt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bốn đại Trưởng lão Tinh Nguyệt thành khi nghĩ đến vật ấy đều có chút động tâm. Quả thực ngoại trừ Cửu Thiên Tiên Lộ thì bọn họ không thể nghĩ ra còn vật gì khác có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực của tu sĩ Phân Thần kỳ nhanh như vậy.
Cả đám Trưởng lão đều nhìn chằm chằm Long thiếu niên, hi vọng có thể tìm được một đáp án chính xác từ miệng của hắn.
Long thiếu niên bị bốn gã Phân Thần hậu kỳ trực diện nhìn, trong lòng hắn bỗng đánh thót một cái, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Sau đó chỉ thấy hắn cố rặn ra một nụ cười nói: “Bốn vị đạo hữu, các ngươi không nên hỏi ta. Ta hoàn toàn không biết gì về sự tình của Lâm sư đệ cả.”
“Cái gì? Ngươi cũng không biết sao. Các ngươi có phải là đồng môn không vậy?”
Tu sĩ mặc áo bào xám tức giận nói lớn. Cho dù đối phương không muốn nói cũng không cần trả lời như vậy chứ, thật sự đã quá xem thường bọn họ rồi.
“Huy huynh chớ hiểu nhầm. Lâm sư đệ mới nhập môn từ hơn ngàn năm trước, hơn nữa một mực bế quan tiềm tu. Ngay cả chuyện tiến giai Phân Thần kỳ cũng mới xảy ra cách đây không lâu.” Long thiếu niên cười khổ giải thích. Lúc trước tuy hắn lôi kéo Lâm Hiên nhập tông, nhưng cũng không rõ ràng về lai lịch của sư đệ. Lần này đúng là hắn không hề nói dối nửa câu.
Hiện tại Long thiếu niên cũng có chút hoảng hốt. Tuy hắn và sư tỷ quyết định để Lâm Hiên quyết đấu cùng Thiên Tuyệt Lão Quái, dựa vào thắng bại trận chiến này mà quyết định tiền đồ của bổn tông, nhưng bình tâm mà nói thì hai người bọn họ đều không nắm chắc chút nào. Chỉ là thật sự Vân Ẩn Tông không có sự lựa chọn nào khác, cho nên mới liều mạng đánh cược một phen mà thôi.
Mặc kệ người khác nghĩ ra sao, nhưng hắn biết rõ Lâm Hiên tiến giai Phân Thần kỳ cũng chỉ trong mấy năm gần đây mà thôi. Tuy không biết vị Lâm sư đệ này có bao nhiêu kỳ ngộ, nhưng thực lực của hắn xác thực vượt xa tu sĩ cùng giai. Thậm chí mình liên thủ với sư tỷ cũng không phải đối thủ. Song “người có tên, cây có bóng”, Thiên Tuyệt Lão Quái được xưng là đệ nhất cao thủ dưới Độ Kiếp kỳ thì sao có thể đánh đồng với hai người bọn họ đây.
Tóm lại, tuy lần quyết đấu này chỉ là bất đắc dĩ, nhưng phần thắng cũng vô cùng nhỏ bé.
Song hắn tuyệt không ngờ Lâm sư đệ lại có thể ngăn cơn sóng dữ, dùng thực lực Phân Thần sơ kỳ đánh ngang tay Thiên Tuyệt Lão Quái, thậm chí còn có chút chiếm lợi thế. Trận đấu hôm nay vẫn chưa kết thúc, nhưng nếu không có dị biến xảy ra thì quả thực phần thắng đã nghiêng về phía Lâm sư đệ rồi.
Chẳng lẽ vận khí của bổn tông lại tốt đến như thế! Vị Lâm sư đệ này đúng là kỳ tài tu tiên trăm vạn năm mới có ư?
Hạnh phúc tới quá đột ngột, với tâm cơ của lão quái đã sống mấy vạn năm như Long thiếu niên mà giờ phút này cũng có chút hoảng hốt.
Mà bốn Đại Trưởng lão Tinh Nguyệt Thành bên cạnh nghe xong lời nói của hắn cũng quá mức sợ hãi: “Cái gì? Lâm đạo hữu chỉ mới tiến giai Phân Thần kỳ thôi sao?”
Cả bốn người cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình nữa.
“Đúng vậy.” Long thiếu niên nhẹ gật đầu khẳng định.
“A…”
Bốn người quay mặt nhìn nhau, tất cả đều lộ vẻ kinh sợ, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
“Lâm đạo hữu trẻ tuổi mà thực lực đã cao cường như vậy. Nếu có thể tiến giai đến hậu kỳ thì chẳng phải có thể sánh với Đại năng Độ Kiếp kỳ hay sao.” Lô Vân ấp úng nói, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
“A di đà phật. Lô Trưởng lão nói vậy là sai rồi. Cấp bậc Độ Kiếp kỳ hoàn toàn khác Phân Thần kỳ. Cho dù sau này Lâm đạo hữu thực tiến giai đến hậu kỳ cũng không thể so sánh với cấp bậc Đại Năng kia được.”
“Tĩnh Không đại sư nói đúng. Song bất luận có như thế nào thì nhất định thực lực của Lâm đạo hữu cũng vượt xa chúng ta.”
“Chắc chắn là như vậy.”
Bà lão tóc trắng gật gật đầu, trong mắt ngập tràn vẻ hâm mộ: ”Long đạo hữu, quý tông thật có phúc khi được Lâm đạo hữu gia nhập. Chắc chắn không bao lâu nữa, Vân Ẩn Tông sẽ trở thành một tông môn lớn mạnh của bản giới.”
“Đúng, đúng,…”
Thiếu niên họ Long ôm quyền cảm ơn, trên lòng hắn cũng đang ngập tràn chờ mong. Nếu như không có gì thay đổi thì những lời Dư phu nhân nói hoàn toàn có thể trở thành sự thật. Dù sao sự hưng suy của một tông môn cũng phụ thuộc chủ yếu vào thực lực của tu sĩ đứng đầu môn phái đó.
Lai lịch Lâm Hiên mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên trẻ tuổi hơn nhiều so với mình và sư tỷ. Nếu hắn cứ một mực tiến giai tới hậu kỳ thì thực lực sẽ ngày càng mạnh mẽ. Nếu như lại gặp thiên đại cơ duyên tiến giai tới Độ Kiếp kỳ thì bổn môn…
Long thiếu niên nghĩ tới đây bỗng nhiên lắc lắc đầu, mình đã nghĩ đi quá xa rồi. Tiến giai tới cấp bậc Độ Kiếp nào có dễ dàng như vậy. Mặc dù Lâm sư đệ tài năng ngút trời, nhưng muốn trở thành Đại Năng Độ Kiếp kỳ thì có vô vàn khó khăn, có thể nói là chưa tới một phần trăm cơ hội.
Nhưng bất luận như thế nào thì Lâm sư đệ đã là một Trưởng lão của bổn môn, cơ hội phát dương quang đại đã ở ngay trước mắt. Chỉ có một điều lo lắng duy nhất chính là Lâm sư đệ nửa đường nhập tông, tình cảm của hắn không đủ sâu đậm, vạn nhất có tông môn khác tới “đào góc tường” thì…
Long thiếu niên nghĩ tới đây tự nhiên không rét mà run. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ chuyến này trở về nhất định phải thương nghị cùng sư tỷ, bất kể dùng cách nào cũng phải lung lạc được Lâm Hiên, thậm chí tất cả vốn liếng của Vân Ẩn Tông có lấy ra hết cũng được. Dù sao cơ hội tốt như vậy cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.