Chỉ mong Lâm sư đệ còn có hậu thủ.
“Tiểu gia hỏa, nếu bây giờ ngươi nhận thua thì còn có thể chịu ít đau khổ. Nếu không, lát nữa lão phu động thủ thì ngươi chỉ có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Thanh âm Thiên Tuyệt Lão Quái truyền vào tai, trong lời nói lộ rõ vẻ uy hiếp, nhưng vẫn không cách nào phân biệt được chân thân của lão ở nơi nào.
“Nhận thua? Các hạ cho rằng khuyên bảo như vậy sẽ có tác dụng sao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắt Lâm mỗ, còn nếu không thì đừng cố tỏ ra miệng lưỡi lợi hại ở đây làm gì.” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Kiếm trận trước mắt chắc chắn rất khó đối phó, nhưng mình cũng còn rất nhiều bí thuật ẩn giấu. Lão gia hỏa kia muốn thắng nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, thân thể bất tử cũng tốt, Kiếm trận này cũng được, hai loại thần thông này đúng thật là huyền diệu vô cùng, nhưng Lâm Hiên tin tưởng lượng pháp lực tiêu hao cũng sẽ rất lớn. Chứ nếu không tại sao đối phương cứ buộc mình phải nhận thua làm gì.
Hay nói một cách khác, mặc dù mình không có cách thủ thắng, nhưng chỉ cần có thể kiên trì trong một khoảng thời gian nào đó, nói không chừng tình thế sẽ có khả năng nghịch chuyển.
Tuy cái này chỉ là phỏng đoán nhưng kinh nghiệm và nhãn lực của Lâm Hiên đều độc đáo vô cùng. Hắn vẫn có bảy tám phần nắm chắc về dự đoán của mình.
“Tiểu gia hỏa, ngươi dám nói ta thích miệng lưỡi lợi hại sao? Được được, vậy thì chờ ngươi làm vong hồn dưới kiếm của ta rồi từ từ hối hận.”
Thiên Tuyệt Lão Quái giận dữ, thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền tới. Sau đó tất cả những hóa thân kia đều bấm niệm pháp quyết, từng đạo từng đạo pháp ấn hiện ra trong hư không.
Bỗng nhiên những tiên kiếm đang lơ lửng ở giữa không trung cấp tốc xoay tròn với một tốc độ cực nhanh, tiếng vang “ô ô” cổ quái vang vọng.
Đúng lúc này, vô số vệt sáng màu vàng xuất hiện trên bầu trời. Từng vệt sáng đó đều do tiên kiếm xoay tròn tạo thành, dường như chúng có thể xé rách vạn vật vậy. Không gian những nơi chúng đi qua đều xuất hiện những vết nứt nhỏ màu trắng bạc.
Lâm Hiên khẽ nhướng mày.
Uy năng những Tiên kiếm này mạnh mẽ thật. Trước tiên cứ thăm dò một chút đã rồi quyết định sau cũng chưa muộn. Lâm Hiên chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, một thanh Bích Ngọc Loan đao hiện ra.
Mặt ngoài bảo vật này có một tầng sáng màu xanh óng ánh, hơn nữa còn có những tia chớp to bằng ngón tay cái xẹt qua xẹt lại. Tuy không biết nó được tạo thành từ tài liệu gì, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bảo vật này rất trân quý.
Loại bảo vật loại này quả thực Lâm Hiên còn rất nhiều. Chúng đều được lấy đi từ những tên địch nhân sau khí bị hắn diệt sát, hôm nay vừa vặn đúng lúc lấy ra thử xem Kiếm trận này thực hư thế nào.
Lâm Hiên vung tay lên ném thanh Bích lục Loan đao ra ngoài. Nó lập tức hóa thành một tấm lụa chói mắt nhanh chóng bay về phía đối phương.
Tuy nhiên nó chỉ mới bay chưa được trăm trượng thì một vệt sáng màu vàng đã xuyên qua không gian bay lên nghênh đón.
Oành oành…
Cả hai hung hăng đâm vào nhau, linh quang mặt ngoài tấm lụa lập tức ảm đạm xuống, thanh Loan đao bị chém thành ba đoạn như miếng sắt vụn rơi xuống đất, hiển nhiên bảo vật này đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
“Thật là lợi hại!”
Lâm Hiên hít sâu một hơi, một vệt sáng do Tiên kiếm hóa thành đã có uy lực như thế thì toàn bộ Kiếm trận sẽ khủng khiếp tới mức nào đây.
“Lâm tiểu tử, giờ ngươi mới biết sợ sao? Đã muộn.”
Thanh âm Thiên Tuyệt Lão lại Quái truyền vào lỗ tai. Sau đó những tiểu quái vật kia đồng thời chắp hai tay lại trước ngực, tất cả vệt sáng kia lập tức từ bốn phương tám hướng, trên dưới trái phải bắn về phía Lâm Hiên.
Không gian những nơi chúng đi qua cũng có chút vặn vẹo biến dạng. Như vậy bí thuật Cửu Thiên Vi Bộ đã trở nên vô dụng rồi, nếu đổi lại là độn quang bình thường thì lại càng không chạy được. Giờ khắc này thì chỉ còn cách đón đỡ mà thôi.
Tuy nhiên Lâm Hiên lại không vội tế ra Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn. Tuy lực phòng ngự của bảo vật này không tệ, nhưng đối mặt với công kích mạnh mẽ thế này chỉ e có chút quá miễn cưỡng. Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
Hai tay Lâm Hiên bay múa như hồ điệp xuyên hoa, từng đạo pháp quyết liên tục đánh tới Cửu Cung Tu Du Kiếm.