Mà ở giữa bọn họ là hai gã thiếu niên chừng hai mươi tuổi, cả hai đang tế ra bảo vật bản thân tranh đấu không thôi.
Nói là bảo vật nhưng kỳ thật chỉ là hai kiện Linh Khí mà thôi. Bên trái là một thanh Quỷ Xoa đen nhánh, bên phải là một thanh phi kiếm xanh biếc, bọn chúng dưới sự thao túng của chủ nhân truy đuổi nhau vun vút.
Còn hơn mười tu sĩ bên cạnh, đại bộ phận cũng chỉ là Linh Động kỳ, chỉ có hai người đầu lĩnh là Trúc Cơ kỳ Tu tiên giả đứng một bên có vẻ đang quan sát và bình phẩm gì đó.
Hiển nhiên đây là hai đệ tử trẻ tuổi của gia tộc tu tiên đang tranh tài. Song nhìn qua có thể thấy giao tình giữa hai gia tộc này cũng coi như không tệ.
“Chậc chậc, Trình sư đệ khá thật. Uy lực Thanh Lang Kiếm so với Thiên Quỷ Xoa của đối phương kém hơn một ít, nhưng không ngờ bây giờ lại rõ ràng đang đại chiếm thượng phong, nếu như không phạm phải sai lầm thì ván này chắc hẳn hắn sẽ thắng.” Thanh âm thanh thúy truyền vào lỗ tai, người mở miệng nói chuyện chính là một thiếu nữ cũng có vài phần tư sắc.
“Hắc hắc. Cái này cũng đâu có cái gì kỳ quái, Trình sư huynh trời sinh Cửu Linh Kiếm thể, không chỉ có tu luyện so với đệ tử cùng thế hệ nhanh một ít, hơn nữa thực lực cũng mạnh hơn hẳn vài cấp bậc. Đánh không thắng mới là chuyện lạ, nếu như ta có được thiên phú Cửu Linh Kiếm thể, nói không chừng đã sớm thủ thắng rồi.” Một thiếu niên bên cạnh không cho là đúng nói, trong lời nói tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Sao? Diệp sư đệ, ngươi mà cũng ghen ghét ư?” Cô gái kia cười khanh khách nói.
“Ghen ghét, ta ghen ghét hắn làm gì?” Thiếu niên bên cạnh kia cố gắng tỏ vẻ khinh thường, nhưng có thể ánh mắt vẫn hơi kinh hoảng kia đã bán rẻ hắn rồi.
“Ngươi cần gì phải phủ nhận?” Thiếu nữ thở dài, sửa sang tóc mai rồi nói: “Đừng nói ngươi, ngay cả người làm sư tỷ lại như ta cũng làm sao không ghen ghét cho được? Nếu có Linh căn thiên phú tốt thì con đường tu tiên tự nhiên có thể bước một mà đi hai. Tuy nhiên tất cả cũng không có gì là tuyệt đối, cần cù bù thông minh, Diệp sư đệ, chỉ cần ngươi cố gắng nhất định cũng sẽ có tiền đồ.”
“Có thật không, sư tỷ, ngươi thực sự nghĩ như vậy?”
Thiếu niên kia vui mừng mở miệng, hắn đang muốn hỏi tiếp nhưng đúng lúc này, dị biến bắt đầu nổi lên.
Vốn dĩ bầu trời đang trong xanh không một gợn mây lại đột nhiên đen kịt lại, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, bụi mù khắp nơi không thể mở mắt ra được.
Tu tiên giả ở đây kinh ngạc vô cùng, hai người trong sân cũng tạm ngừng tranh đấu rồi cùng những người khác tụ lại một chỗ.
Ngân xà trên bầu trời loạn vũ, tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào lỗ tai, dùng mắt thường cũng có thể thấy được thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm dặm đang nhanh chóng tụ tập lại đây.
Ở đây chỉ là một ít đê giai Tu tiên giả, nguyên một đám bị dọa cho sợ ngây người, căn bản không dám đi lại lung tung.
Lại qua một lát, “xoạt” một tiếng truyền vào lỗ tai, trên đỉnh đầu vậy mà xuất hiện một khe hở không gian, sau đó một mảnh ngũ sắc quang hà tuôn ra, bên trong tựa hồ có đồ vật gì đó bị ném ra ngoài.
Tuy nhiên chỉ bay ra được một đoạn, sau đó linh quang lóe lên, quang hà nhanh chóng tản đi, một gã thiếu niên mặc áo bào xanh lơ lửng trước mắt. Hắn vừa xuất hiện thì dị tượng đầy trời bỗng biến mất không thấy bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.
Không cần phải nói, quái nhân đột nhiên xuất hiện đúng là Lâm Hiên rồi, hắn lắc lắc đầu rồi hít sâu một hơi, vận pháp lực trong kinh mạch đè ép cảm giác không khỏe khi truyền tống cách giới xuống.
Sau đó ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh một vòng, nhưng lại thoáng có chút kinh ngạc. Vốn là Lâm Hiên cho rằng mình sẽ xuất hiện tại một địa điểm nào đó ít ai lui tới, không ngờ nơi đây lại có nhiều Tu tiên giả như vậy.
Nhưng những tu vị kẻ này quá thấp, cho nên Lâm Hiên cũng không thèm để ý.
“Đây là địa phương nào?” Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên mặt chúng tu sĩ rồi bình thản mở miệng, nhưng ngữ khí lại uy nghiêm vô cùng, cho dù linh áp đã thu liễm nhưng tu sĩ phía dưới vẫn cảm giác được áp lực cường đại vô cùng.
“Nơi này là Bách Tùng hoang nguyên.”
Một gã hơn bốn mươi tuổi, cách ăn mặc kiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi ra, thi lễ một cái trước mặt Lâm Hiên rồi mới nơm nớp lo sợ mở miệng.
“Bách Tùng hoang nguyên, ta chưa nghe nói qua. Nơi này là Linh giới ư? Nếu như vậy thì nằm ở giao diện nào của Linh giới?”
“Tiền bối nói không sai, nơi này là Hàn Long giới.”
Vấn đề của Lâm Hiên khiến chúng tu sĩ hết sức sợ hãi, chẳng lẽ người thần bí này vượt giới đến đây? Bọn hắn đương nhiên biết rõ vượt qua giới diện khó khăn đến chừng nào, yêu cầu đối với thực lực lại càng hà khắc hơn nữa. Nghĩ tới đây, trung niên đạo sĩ kia cả kinh, biểu lộ ngày càng cung kính.