Thời gian chậm rãi trôi qua,từng vật tiếp một vật được mang ra.Nhưng Lâm Hiên lại chỉ như một kẻ ngoài cuộc đứng xem mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng mở lời,lẳng lặng nhìn.
Đột nhiên một thanh âm mềm mại truyền vào tai Lâm Hiên: “Lâm sư huynh, chẳng lẽ ngươi không định mua bảo vật gì sao?”
“Ta đến đây chỉ là tùy tiện nhìn xem một chút mà thôi.” Lâm Hiên nhàn nhạt nói,tỏ ra một bộ dáng không tranh quyền thế.
Lâm Ngọc Kiều nghe xong chỉ cười mà không nói.Nàng tất nhiên là không tin lời nói củaLâm Hiên .
“Sư muội, ngươi thì sao , chẳng lẽ cũng giống Lâm mỗ à?”
“Ta…” Lâm Ngọc Kiều kinh ngạc, đang muốn trả lời thì thanh âm lão giả mặt ngựa lại vang lên: “Bảo vật này tên gọi băng tằm tâm giáp, chính là dùng sợi tơ của băng tằm vạn năm làm chủ,sau đó gia nhập thêm một số bảo bối khác mà thành.Khác với chiến giáp,nó rất nhẹ, có thể dùng làm thiếp thân nội giáp, lực phòng ngự lại không kém hơn nữa đối với địch nhân còn có hiệu quả tự động đóng băng.”
Lão giả lời còn chưa dứt, một đạo pháp quyết đã đánh ra.Băng tằm tâm giáp bay lên lơ lửng giữa không trung, mặt ngoài có linh mang màu trắng bắn ra bốn phía, tầng tầng hàn khí hiển hiện ra khiến không gian phụ cận rõ ràng đang đông lại. Tuy chỉ vẹn vẹn mấy lần hít thở nhưng được như thế đã phi thường tốt rồi.Tất cả tu tiên giả phía dưới đều lộ ra ham muốn chiếm hữu bảo vật này.Có thể đoán được để sử hữu bảo vật này,sẽ phải trải qua một màn tranh đoạt kịch liệt đây.
Ngay cả Lâm Hiên cũng có chút động dung.Mặc dù mình đã có bích diễm kỳ Lân giáp rồi, nhưng có thêm kiện băng tằm tâm giáp cũng không tệ, dù sao đây là một kiện nội giáp a.
Lâm Hiên nghĩ vậy nhưng vẫn không quyết định đến tột cùng có nên mua không.Thanh âm lão giả mặt ngựa lại lần nữa truyền tới: “Băng tằm tâm giáp không phải “hàng” bình thường.Nó rất quý, giá quy định là 1000 vạn điểm tông môn cống hiến, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 50 vạn.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới lại lâm vào trầm mặc. Không ít tu sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, cái giá này… Thật sự là có chút quá cao.
Phải biết rằng giết một tên Động Huyền Kỳ thì cũng chỉ có 1000 vạn điểm cống hiến mà thôi.Tất nhiên đó cũng là mức trao đổi tham khảo mà thôi , tùy vào danh khí và thực lực người đó mà giá trị có thể thay đổi.
Nhưng từ đó có thể thấy được 1000 vạn điểm tông môn cống hiến có giá trị như thế nào, dù sao cũng là săn giết tu sĩ cùng giai.Việc này không hề giống ngoài miệng nói nhẹ nhàng như vậy, mà là phải mạo hiểm rất, nếu không cẩn thận có khi từ thợ săn biến thành con mồi. Đã không có được điểm tông môn cống hiến mà lại mất cái mạng nhỏ của mình.
Tu tiên giả ở đây phần lớn đều là tích góp điểm tông môn cống hiến từng chút một.Kẻ có thể chính thức đi săn giết tu sĩ cùng giai thật sự không nhiều.Cho nên cái giá này thực sự có chút quá mức.Tuy rằng bảo vật đó tốt nhưng với cái giá ấy thì thiệt không đáng.Từ đó không khí đấu giã rõ ràng giảm sút đi nhiều.
Yên tĩnh một lúc thì Lão giả mặt ngựa khẽ nhướng mày : “Như thế nào, chẳng nhẽ không có đạo hữu nào nguyện ý mua băng tằm tâm giáp sao.Nếu không có đạo hữu nào ra giá thì ta sẽ lưu lại bảo vật này.”
Lời còn chưa dứt, một âm thanh lạnh như băng truyền vào tai mọi người.
“1000 vạn.”
Thanh âm kia nghe thật lạnh lùng, rét thấu xương, không phải ngữ khí lạnh mà là trong thanh âm tựa như có hàn khí.
“Là Pháp Trận Phong Lê tiên tử, nàng đã xuất thủ.”
“Pháp Trận Phong Lê tiên tử?”
Lâm Hiên kinh ngạc, cũng không khỏi quay đầu nhìn lại.Hắn đã ở Vân Ẩn Tông mấy trăm năm , nhưng phần lớn thời gian đều là một mực bế quan nên cũng không biết được mấy người.Bất quá hắn đã nghe qua danh tiếng vài người.
Nói thí dụ như vị Pháp Trận Phong phong chủ này.
Trong năm mạch, chỉ có mạch ấy có Phong chủ là nữ lưu, tên là Lê Hồng Tụ.Người có thể trở thành nhất Phong chi chủ tất nhiên là người xuất chúng rồi.Động Huyền hậu kỳ! Sở tu công pháp hàn thuộc tính uy lực tuyệt đại.
Nghe nói nàng này tính tình cổ quái, nhưng đồng thời cũng sở trường về các loại trận pháp.
Làm nhất Phong chi chủ thì việc có thể chi ra 1000 vạn điểm tông môn cống hiến cũng là bình thường.Bảo vật này được nhiều người nhìn trúng, nhưng lại không có người nào nguyện ý ra giá tranh đoạt.Có vẻ bảo vật ấy sẽ rơi vào trong tay của nàng,nhưng ngoài dự đoán mọi người,một âm thanh vang lên.
“1100 vạn.”
Lại là một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai mọi người, cũng là giọng nói của một người con gái, không ít tu sĩ đều theo tiếng mà quay đầu nhìn lại. Lâm Hiên khẽ nhíu mày. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người ra giá là vị tiểu sư muội ngồi sau.Nàng không phải là vừa mới tiến giai Động Huyền không lâu ư? Nàng lấy đâu ra nhiều điểm cống hiến như vậy.
Lâm Hiên cũng không nhận ra đối phương đang giả heo ăn thịt hổ.Ở khoảng cách gần như vậy, muốn ẩn dấu thực lực trước mặt mình thì trừ phi là Phân Thần kỳ, nhưng điều này tuyệt đối là không thể nào.
Tiếp theo đó,tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
“Nha đầu kia là ai, như thế nào mà ta chưa từng gặp qua.”
“Ta cũng không biết,nàng này vô cùng lạ mặt nhưng đã có thể tới chỗ này thì nhất định là đệ tử bổn phái.Tu sĩ tông môn khác không thể nào vào đây.”
“Ta cũng biết thế nhưng ngay cả người huynh đệ của ta trong bổn môn cũng không nhận ra nàng là ai.Chuyện này có chút kỳ quái.
“Ân, lời này cũng không sai.Bất quá chúng ta cần gì phải quản nhiều như vậy.Lão phu chỉ là có chút tò mò mà thôi, một nữ tử Động Huyền sơ kỳ làm thế nào lại có nhiều điểm cống hiến như vậy.
“Đối phương hẳn không dám báo giá linh tinh đâu,phải biết rằng người gây nhiễu loạn trong hối đoái đại điển sẽ bị xử phạt theo môn quy.”
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2190: Băng tằm tâm giáp