“Ngươi nói là hai người chúng ta liên thủ đối phó một tiểu tử Ly Hợp?” Trên mặt Bạch Cốt Chân Quân lộ vẻ không tán đồng. Tuy vừa rồi Lâm Hiên chặn được một kích của Độc Long lão tổ nhưng lão chỉ cho là may mắn.
Hai tồn tại Động Huyền mà liên thủ bắt một hậu bối Ly Hợp, chuyện như vậy truyền ra sẽ khiến người người cười đến rụng răng. Hơn nữa bên cạnh còn có đám thủ hạ đang đứng nhìn. Há lại để cho chúng coi thường?
“Sao, nếu như đạo hữu giúp ta….”
Độc Long lão tổ còn chưa dứt lời thì phương xa chân trời chợt xuất hiện một quang đoàn ngăm đen, bên ngoài còn có hồ quang điện xanh thẳm quấn quanh, từ đó bắn ra linh lực cường đại không kiêng nể gì. Mặc dù còn rất xa nhưng linh áp phô thiên cái địa đã làm người ta biến sắc.
Phịch! Những tu tiên giả Nguyên Anh kỳ không chịu nổi bị ép tới quỳ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, miễn cưỡng đứng lên thì thân thể phát run.
Độc Long lão tổ cùng Bạch Cốt lão ma liếc nhau, đều nhìn ra vẻ biến sắc trên mặt đối phương.
“Uy áp này là Động Huyền trung kỳ, chẳng lẽ chúng ta tính sai, đích thân Cự Kình Vương đã tới nơi này?” Bạch Cốt Chân Quân hoảng sợ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
“Không, không phải Cự Kình Vương, toàn thân đối phương đầy âm khí, là Âm ti quỷ vật.” Vẻ mặt Độc Long lão tổ vô cùng khó coi.
“Âm ti quỷ vật sao lại xuất hiện ở chỗ này?”Bạch Cốt Chân Quân quay sang với vẻ khó hiểu.
Nguyên nhân chính là vận khí của đám tu sĩ Thánh Thành này không tệ, tiến vào hoang đảo mấy canh giờ mà chưa gặp phải Âm ti quỷ vật nào. Hiện tại gặp phải Bích U Tiên Tử Động Huyền trung kỳ thì kinh hãi cùng nghi hoặc không thôi.
Mà tỉnh táo trong chuyện này nhất chính là Lâm Hiên. Cục diện phát triển tới bước này, theo ý nào đó mà nói là do hắn cố ý tạo thành.
Lâm Hiên vốn đang thi triển Huyễn Ảnh Độn chạy khỏi Bích U Tiên Tử, không ngờ giữa đường lại đụng độ Độc Long lão tổ. Đối phương không muốn buông tha hắn, hắn sao có thể thất lễ, đành phải dừng lại một chút. Làm vậy là muốn dụ Bích U Tiên Tử tới đây. Khuấy cho vũng nước này càng thêm đục.
Lúc này ánh mắt Bích U Tiên Tử đảo qua, trên mặt cũng lộ chút bất ngờ. Nhiều tu tiên giả Nhân tộc như vậy là muốn thiết hạ mai phục sao?
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu nhưng rất nhanh trên mặt lại lộ vẻ lạnh lùng.
Thiết hạ mai phục thì sao! Để bắt tiểu tử đáng ghét kia thì dù núi đao biển lửa nàng cũng xông qua.
Nghĩ vậy toàn thân Bích U Tiên Tử nổi hàn phong bay vút về phía trước.
Lâm Hiên ở chỗ này bày ra bẫy rập nhưng không có hứng thú chui vào. Lập tức nâng hai tay vẽ trên hư không những quỹ tích kỳ dị, lần nữa sử xuất bí thuật Huyễn Ảnh độn, hóa ra hàng trăm ảo ảnh chạy thoát vô tung tích.
Độc Long lão tổ thấy thì trừng mắt líu lưỡi mà Bích U Tiên Tử cũng vừa sợ vừa giận. Đối phương ở trước mặt lần nữa sử ra thuật này, không phải đang muốn nhục mạ nàng sao?
Nàng đem thần thức vô cùng cường đại thả ra, muốn xem hắn trốn tới nơi nào nhưng không còn tung tích. Lâm Hiên đã dùng Vạn Niên Linh Nhũ liên tiếp thuấn di mấy chục lần. Trước sau chạy ra hơn mấy vạn dặm, đã vượt quá phạm vi cảm ứng của tu sĩ Động Huyền Kỳ.
Qua một hồi thì vẻ kinh ngạc trên mặt Bích U Tiên Tử đã chuyển thành tức giận. Chẳng biết lúc nào, nhãn châu đã biến thành màu huyết hồng. Sắt mặt nàng do tức giận mà trắng xanh. Lâm Hiên lần nữa trêu đùa triệt để chọc giận nàng. Không thấy chính chủ, đành phải phát tiết phẫn nộ trên đám tu sĩ không may đằng kia.
Chỉ thấy Bích U Tiên Tử ào ào quay đầu, trên mặt chợt lóe sát cơ lạnh lùng: “Đám gia hỏa giảo hoạt các ngươi dám trêu đùa bổn tiên tử, ta muốn đem bọn ngươi rút hồn luyện phách trọn đời không thể siêu sinh”
Lời còn chưa dứt thì âm phong ma khí từ thân thể mềm mại của nàng tuôn ra khiến sắc trời càng trở nên ảm đạm. Chỉ thấy bàn tay ngọc phất một cái, tế ra hai kiện bảo vật.
Là một thanh tiên kiếm màu xanh biếc sáng bóng, lập lòe một chút đã hung hăng chém tới Độc Long lão tổ. Chiêu này rất đơn giản nhưng thân tiên kiếm tản ra kiếm khí làm người hãi hùng khiếp vía, tốc độ càng mau lẹ không thôi.
Độc Long lão tổ thấy thế thì vẻ mặt cuồng biến, vội vàng tế ra bổn mạng bảo vật là một thanh tiên kiếm màu vàng đất.
Chỉ thấy lệ quang lập lòe, hai tiên kiếm đã ở giữa không trung quần đấu không ngừng. Có điều sau một hồi thì tiên kiếm màu vàng đất đã rơi xuống hạ phong, linh quang ảm đạm không thôi.
Độc Long lão tổ kinh sợ, vội há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hòa lẫn với pháp quyết rồi đánh ra ngoài.
Phốc!
Điện quang lập lòe, biến chiêu lần này của lão đã có hiệu quả. Tiên kiếm màu vàng đất chuyển hướng thoát khỏi đối thủ rồi hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí.
Ngay sau đó nó được một tầng sương mù màu vàng bao phủ, vụ khí tản ra thì biến thành một con Giao Long lắc đầu vẫy đuôi rất sống động.
Đây không phải Hóa Hình Thuật bình thường mà trong tiên kiếm có phong ấn hồn phách của Giao Long Ly hợp hậu kỳ. Lão ma lại dùng Thuần Dương Anh Hỏa tế luyện ngàn năm thì hồn phách yêu thú cùng tiên kiếm đã đạt đến trạng thái hoàn toàn tương dung.
Lúc này uy lực bổn mạng pháp bảo của Độc Long đã mạnh hơn trước rất nhiều, cũng là một trong các đòn sát thủ của lão ma.
Chẳng qua Bích U Tiên Tử không chút động tâm, ngũ quan mặt mày vốn thanh thuần của nàng do phẫn nộ lại lộ vẻ đáng sợ. Bàn tay bạch ngọc nâng lên điểm về phía trước.
“Hiện!”
Chỉ thấy toàn bộ âm phong cương khí bị hút vào trong tiên kiếm xanh biếc. Sau đó hào quang lập lòe, bảo vật này cũng hóa thành một con Cốt Long. Có điều không có huyết nhục mà chỉ là một bộ khung xương. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng một thanh tiên kiếm lại biến thành dạng này.
Độc Long lão tổ thất sắc nhưng muốn biến chiêu đã không kịp, hai quái vật ầm ầm đụng thẳng vào nhau. Song phương trảo xé răng cắn rồi tình huống lại diễn ra tương tự như vừa rồi. Vừa tiếp xúc thì Cốt Long đại chiếm thượng phong, Giao Long do bảo vật của Độc Long lão tổ hóa thành chỉ đau khổ giãy dụa mà thôi.
“Bạch Cốt đạo hữu, ngươi còn ngẩn người làm gì, nhanh giúp ta.” Độc Long hổn hển lên tiếng. Chỉ bằng một mình lão sao có thể đối kháng với tu tiên giả trung kỳ.
Trên mặt Bạch Cốt Chân Quân thoáng lộ tia xấu hổ, không phải lão không muốn động thủ mà căn bản cũng không có cơ hội.
Đừng nhìn nữ tử Âm ti kia đang đánh kịch liệt cùng Độc Long mà lầm, tối thiểu có phân nửa bộ phận thần thức còn chú ý sang nơi này. Bạch Cốt Chân Quân có cảm giác như mình là con mồi đang bị mãnh thú nhìn thẳng. Không động thì thôi, một khi vừa chạy thì sẽ khiến đối phương điên cuồng đuổi theo.
Hơn nữa khiến Bạch Cốt Chân Quân phiền muộn là vừa mới rồi nữ tử nọ đã tế ra hai kiện bảo vật.
Một kiện khác là một cái vòng tay loại nhỏ bằng bạc pha ngọc. Dùng một loại bạc kỳ bí kết hợp hoàn mỹ cùng mỹ ngọc, bên trên còn có mấy chiếc chuông lục lạc xinh xắn, chỉ cần nhẹ nhàng rung một cái là phát ra những tiếng đinh đang.
Bạch Cốt Chân Quân chưa rõ thần thông của bảo vật này nhưng nó hiện đang lơ lửng cạnh bên người nữ quỷ. Chỉ cần không phải ngu ngốc liền có thể thấy là muốn dùng đối phó với lão.
Độc Long lão tổ đã lên tiếng kêu cứu, Bạch Cốt Chân Quân thầm chửi ầm lên nhưng đành phải tế ra một thanh liêm đao màu trắng bệch, là dùng hài cốt yêu thú luyện chế mà thành.
Vừa ra tay thì âm phong nổi lên ào ào. Bạch Cốt Chân Quân cũng là một quỷ tu nổi danh nhưng lần này thật không may cho lão.
Lão ma này sở hữu chiêu số quỷ dị hiểm ác nhưng Bích U Tiên Tử lại đến từ Tu La Vương tộc Âm ti giới. Thần thông của lão sử ra trước mặt nàng chẳng phải là muốn múa rìu trước cửa Lỗ Ban hay sao?
Âm phong quỷ khí?
Bích U Tiên Tử vừa mới chào đời thì đã tiếp xúc những thứ này. Nàng khẽ cười một tiếng, bàn tay ngọc lại điểm về phía trước. Lập tức tiếng bạo liệt truyền vang, các loại hào quang lập lòe giao thoa trên bầu trời.
Kết quả của trận chiến này, bất kể ai thắng ai thua thì Lâm Hiên đều vỗ tay khen hay.
Lúc này hắn đã sớm ở ngoài không biết bao nhiêu vạn dặm. Liên tiếp thi triển mấy chục lần Huyễn ảnh độn, triệt để thoát khỏi thần thức đối phương nhưng Lâm Hiên không dám buông lỏng cảnh giác. Tuy đã dùng Vạn Niên Linh Nhũ nhưng thân thể chưa hồi phục. Hắn quyết định tìm một chỗ vắng vẻ để đả tọa.
Bất quá khi đang bay thì vẻ mặt hắn lại trở nên khó coi vô cùng, không nói hai lời liền ẩn thân sau một tảng đá lớn.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 612: Khuấy cho nước thêm đục