Mà bên phải là một đôi phu phụ còn trẻ nhìn qua không quá hai mươi, nam thanh nữ tú như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Không ngờ thanh niên lại là tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ. Lão giả là trung kỳ đỉnh phong. Hai nữ là Ly Hợp trung kỳ.
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc, tu vị của bốn người cao hơn dự tính một chút nhưng hắn vẫn một bộ hững hờ, hai tay để sau lưng không để đối phương vào mắt.
Thái độ này của hắn lại khiến bốn người trở lên nghi hoặc. Một tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ dám ở trước mặt bốn người kiêu ngạo như thế. Khẳng định có thế lực cường đại chống lưng.
Khi nhận được Vạn Lý Phù, mấy người vừa sợ vừa giận. Uy danh của Độc Long Lão Tổ vang dội, mấy vạn năm qua không ai dám tới vuốt râu hùm. Chỉ là một tu sĩ Ly Hợp mà cũng dám châu chấu đá xe, chạy đến động thổ trên đầu Thái Tuế, không phải chán sống rồi sao?
Bốn người khẩn cấp từ Tiểu Nguyên đảo về đây. Lão tổ xuất ngoại đi xa, trên Độc Long đảo chỉ tu tiên giả cấp bậc Nguyên Anh trở xuống, tuy có trận pháp thủ hộ nhưng chống đỡ được tu sĩ Ly Hợp Kỳ hay không thì không chắc.
Vạn nhất ở đó có điều sơ xuất. Với tính tình ngoan độc của lão tổ, bốn người cũng không có kết quả tốt.
Trong lòng tràn ngập oán độc, muốn bắt gia hỏa không biết sống chết kia đi trừu hồn luyện phách. Nào ngờ lúc này đối phương lại làm cho bọn họ cố kỵ.
Ánh mắt bốn người trao đổi một chút, theo sau lão giả từ mi thiện mục trong đám người bước ra, căm hận bạo khí nói: “Ngươi là người phương nào, sao dám đến Độc Long đảo chúng ta khiêu khích?”
“Khiêu khích?”
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạo, không nói thêm lời mà toàn thân nổi thanh quang bay ngược trở về.
Bốn người không khỏi trố mắt, chẳng lẽ vừa rồi đối phương giả vờ trấn tĩnh, phô trương thanh thế?
Lúc này bốn người toàn thân nổi linh quang, cùng thi triển thần thông đuổi theo.
Rất nhanh Độc Long đảo ánh vào mắt. Chẳng qua trên đảo đầy rẫy cảnh tượng tan hoang, linh đảo hiện tại đã biến thành quỷ vực khắp nơi đầy rẫy thi thể.
Bốn người cơ hồ không tin vào mắt mình, cả đám sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Bọn họ không dám tưởng tượng. Lão tổ biết thì sẽ nổi trận lôi đình đến cỡ nào.
“Tất cả. . . Đều là ngươi làm?”
Thanh âm lão giả băng hàn vô cùng, như một dã thú bị thương đang cố liếm vết thương rớm máu.
“Không sai, là ta thì ngươi tính thế nào, chỉ bằng mấy tên gia hỏa không có bản lãnh như các ngươi sao?” Trên mặt Lâm Hiên tràn ngập vẻ khinh thường, báo thù phải ngông nghênh như thế thì mới thống khoái.
“Rất tốt.” Lão giả giận đến tóc tai dựng ngược, không chỉ ánh mắt mà cần cổ cũng đỏ ửng lên: “Gia hỏa hỗn đản, đã chán sống thì lão phu sẽ đưa ngươi đi âm tào địa phủ.”
Lời còn chưa dứt, thanh âm rôm rốp truyền vào tai. Theo sau hai tay lão nắm chặt, cái lưng gù lại ào ào duỗi thẳng, thân thể tăng vọt hơn gấp đôi, từ bộ dạng một lão giả sắp chết biến thành một cự hán thân cao hơn trượng, toàn thân bao bọc trong ma khí cuồn cuộn, mơ hồ còn bốc ra mùi hôi thối. Không biết tu luyện tà công bí thuật gì nhưng uy lực tuyệt không phải giỡn.
Có điều Lâm Hiên lại như không thấy, đừng nói tế xuất bảo vật mà vòng bảo hộ cũng không thèm mở ra. Lão giả thấy vậy thì càng trở nên phẫn nộ, nhe răng cười cạc cạc:
“Hảo, chỉ là một tiểu tử trung kỳ mà phách lối như vậy, ta phải xem rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì.”
Lời còn chưa dứt thì một đoàn hắc vụ bay vút ra, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Tuy nhiên Lâm Hiên đã thấy rất rõ ràng. Tay áo bào phất một cái, một đoàn thanh quang bay ra tiếp lấy rồi bao phủ hắc vụ lại.
Thanh quang tụ thành một quang cầu, mà ở trong có một quỷ trảo hung ác móng tay bén nhọn, mặt ngoài còn ngùn ngụt bốc lên những tia hắc vụ. Hiển nhiên đây không phải pháp thuật bình thường mà mà là thần thông đặc biệt có đại uy lực nào đó.
“Chỉ là chút tài mọn, cũng muốn đem vây khốn U Minh Quỷ Trảo của ta sao, không biết sống chết!”
Lão giả sớm bị Lâm Hiên chọc giận đến điên cuồng, hai tay kết quyết điểm về phía trước.
Xẹt!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai. Quỷ trảo chợt lóe những tia điện hồ, theo sau xoát một tiếng xé rách khối cầu như xé vải, hung hăng trảo tới.
Mục tiêu là nơi đầu đối phương, một khi bị đánh trúng thì đầu hắn sẽ như đậu hủ bị bóp nát dễ dàng.
“U Minh Quỷ Trảo, thì ra đệ tử Độc Long Ma Tổ lại là tu sĩ quỷ đạo.” Trên mặt Lâm Hiên lộ tia dị sắc: “Tốt, ta phải thử thần thông quỷ đạo của ngươi rốt cuộc như thế nào.”
Lời còn chưa dứt, trên người hắn chợt lóe hắc quang. Khí tức toàn nhân nhất thời phiêu hốt bất định.
Chỉ thấy hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra đem cả thân thể hắn bao bọc. U Minh Quỷ Trảo đánh tới nhưng lại bị bắn ra ngoài. Không chỉ lão giả mà mấy tu sĩ bên cạnh cũng trố mắt đứng nhìn. Người này rõ ràng là đạo gia tu tiên giả. Không ngờ còn kiêm tu cả ma đạo! Điều này sao có thể?
Lâm Hiên phất tay áo một cái. Quỷ vụ chen chúc ra bay múa, hình thành một cái động xoáy sâu không thấy đáy sâu thăm thẳm.
Theo sau một bàn tay bằng xương trắng hếu từ bên trong thò ra. Mặt ngoài cốt thủ này còn được bao phủ một tầng quỷ hỏa u tối, vừa nhìn đã biết là tà vật đến từ Âm Ti Giới.
“Thật sự là Quỷ đạo thuật!”
Lão giả có điểm thất sắc nhưng rất nhanh liền trấn định lại, đối phương có thể so sánh với bí thuật lão khổ tu trăm năm sao?
Dù là tu sĩ hậu kỳ gặp phải U Minh Quỷ Trảo này cũng tuyệt không dám khinh thường. Trên mặt lão giả hiện tia hung ác, cũng không thấy có động tác gì mà Quỷ Trảo múa loạn vào hư không một trận. Tiếng xé gió xoẹt xoẹt truyền ra, vô số trảo ảnh ngăm đen xuất hiện, phô thiên cái địa đánh tới đối phương.
Lâm Hiên thấy thì cười nhạt điểm một ngón tay. Cốt thủ lóe ra lục quang, hàng trăm khối quỷ hỏa hiện ra, ầm ầm bắn về đối phương.
Oành!
Thanh âm trời long đất lở truyền vào tai, kế tiếp trảo ảnh cùng quỷ hỏa hung hăng chợt lóe.
Bầu trời nhanh chóng tối đen, những luồng âm khí khắp nơi đan lẫn nhau vào. Vạn quỷ cùng khóc, trong vòng mấy chục dặm như biến thành Tu La quỷ vực.
Từng tia thiểm điện đen thùi cắt qua phía chân trời, theo sau quỷ hỏa rõ ràng chiếm thượng phong, đánh cho trảo ảnh thất linh bát lạc. Vèo một tiếng, cốt thủ hóa thành một đạo sáng đen thùi bắn tới quỷ trảo. Song phương va chạm, theo sau thanh âm vỡ vụn truyền đến.
“Phốc. . .”
Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy vẻ khó có thể tin nổi: “Không thể nào, đây là bí thuật gì mà có thể phá hủy U Minh Quỷ Trảo của ta?”
“Hừ, ngươi đã là người chết thì cần biết nhiều làm gì.”
Lâm Hiên lạnh lùng nói. Lời còn chưa dứt thì mặt ngoài cốt thủ chợt lóe lục quang, quỷ dị biến mất không thấy.
Sắc mặt lão giả đại biến, cảnh giác quay đầu đồng thời đưa tay vỗ vào bên hông. Muốn đem bảo vật phòng thân tế ra, đáng tiếc đã muộn. Chỉ thấy trước người lão ba tấc chợt lóe lục quang. Cốt thủ đáng sợ không hề dấu hiệu hiện ra, mang theo quỷ hỏa xanh biếc như điện hung hăng cắm vào bụng lão.
Nhất thời máu chảy có vòi, lão giả lớn tiếng kêu thảm. Thân thể không ngừng vặn vẹo muốn thoát ra, đáng tiếc phí công. Quỷ hỏa mặt ngoài cốt thủ bùng lên, lập tức bao bọc thân thể lão giả.
Tiếng kêu của lão đột nhiên ngừng lại, thân thể đã biến thành tro bụi, chỉ còn lại có một Nguyên Anh nửa chết nửa sống.
Vật này là đại bổ đối Yêu Tộc, tuy nhiên với Lâm Hiên thì vô ích. Năm ngón tay cốt thủ nắm chặt, Nguyên Anh cũng bị bạo nổ tan tành. Ngay cả tàn hồn cũng bị quỷ hỏa nuốt chửng, muốn luân hồi báo thù là không thể.
Chỉ vài nhịp hô hấp mà đồng bạn đã ngã xuống. Ba tu tiên giả Ly Hợp Kỳ không kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Đối phương diệt sát lão giả như dao sắc thái rau, một trung kỳ tu sĩ sao có được thần thông cường đại thế này, ba người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Rốt cuộc ngươi từ đâu tới, đến Độc Long đảo giương oai lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không sợ lão tổ trả thù?” Thanh niên mặc cẩm bào bộ dáng tuấn tú chợt lên tiếng.
“Lạm sát kẻ vô tội?” Lâm Hiên cười:”Tức cười, đám tà tu Độc Long Đảo các ngươi mà cũng tự nhận vô tội? Hắc hắc, Lâm mỗ diệt trừ bọn ngươi cũng là thế thiên hành đạo. Độc Long lão tặc kia có thù không đợi trời chung với Lâm mỗ. Tàn sát đệ tử của hắn thì sao, ta còn muốn đoạt lấy toàn bộ tài phú của đảo này. Ai bảo hắn dám đắc tội với ta, hôm nay coi như cho hắn nếm chút quả đắng.”
“Ngươi họ Lâm? Chẳng lẽ là kẻ đã phá hỏng phụ thân chi thể của lão tổ?” Một tiếng la kinh hãi truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì thấy cung trang nữ tử lấy tay che miệng, trên mặt đầy vẻ giật mình.
“Phù muội nói bậy bạ gì đó. Sư tôn nói Lâm tiểu tử chỉ là tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ. . .” Cẩm bào nam tử lời còn chưa dứt thì cũng ngậm miệng. Đã qua mấy trăm năm, rất có thể tiến giai đối phương trung kỳ.
Hắn ở Ly Hợp sơ kỳ đã có thể trốn khỏi sự truy đuổi của phụ thân chi thể lão tổ. Thần thông vượt xa tu sĩ cùng cấp. Hiện tại nếu tiến giai trung kỳ, đúng là có thể đánh thắng tu tiên giả đỉnh phong cùng cấp.
Nhưng dù thế, chẳng lẽ hắn có thể đối kháng lại ba người vây công sao? Sở dĩ nhị đệ ngã xuống là do sơ ý khinh địch.
Thiếu niên khẽ nhúc nhích môi thi triển truyền âm nhập mật cho hai đồng bạn.
Lão phụ tóc bạc cùng thiếu nữ vận cung trang nghe xong, liên tục gật đầu. Ánh mắt nhìn về Lâm Hiên vô cùng bất thiện.
Mà Lâm Hiên thì vẫn khoanh tay một mực thờ ơ.
“Động thủ!”
Lão phụ tóc bạc quát to một tiếng, nhất thời bộ dáng tuổi già sức yếu biến mất, tay phải đem Long đầu quải trượng tế đến trời cao. Theo sau động tác mau lẹ như thỏ, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết.
Long đầu quải trượng chợt lóe hắc quang, theo sau vặn vẹo hóa thành một con cự mãng hai đầu miệng phun độc vụ. Thiên địa nguyên khí bốn phía không ngừng tràn vào thân thể, khiến cho khí tức của ma mãng trở nên cường đại vô cùng.
Phốc. . .
Cự mãng lại mọc thêm một cái đầu, còn đang không ngừng biến hóa.
Nam tử vốn có tu vị cao nhất, liền đưa tay vỗ vào bên hông, tế ra một thanh tiên kiếm màu đỏ lửa tỏa ra lệ khí trùng thiên, còn có thể thấy vô số những oán hồn bám trên thân kiếm.
Hiển nhiên là một bảo vật quỷ đạo!
Điều này làm cho Lâm Hiên khó hiểu. Độc Long Lão Tổ rõ ràng không phải quỷ tu, tại sao đệ tử của hắn…?
Cung trang nữ tử cởi chiếc vòng tay ném ra. Bảo vật này tỏa ra linh quang rực rỡ, cũng là một bảo vật bất phàm.
Ba người phối hợp có vẻ ăn ý đánh tới Lâm Hiên.
“Tới đi!”
Lâm Hiên cười lạnh. Chỉ phất tay tế ra một cái một hồ lô ngăm đen, thể hình của bảo vật nhanh chóng tăng vọt.
“Đi!”
Hắn điểm một ngón tay, linh quang lóe ra. Vô vàn hạt cát đỏ lửa xuất hiện, như gió táp mưa sa cuốn tới.
“Đây là vật gì?”
Ý nghĩ trong đầu ba người chưa còn chuyển, tam đầu quái mãng đã cùng Thiên Lôi Sa ầm ầm đụng vào nhau.
Những hạt Thiên Lôi Sa thoáng chốc bám vào ngoài thân cự mãng, một trận thanh âm đì đùng như tiếng pháo bạo liệt ra.
Phốc!
Sắc mặt lão phụ trắng bệch, phun ra một ngụm máu.
Quải trượng kia là bổn mạng pháp bảo của mụ, đã bị vô vàn tia thiểm địa đánh cho linh tính đại thất.
“Không ổn!”
Hai người kia cũng thất sắc. Thiếu nữ muốn thu hồi bảo vật nhưng đã chậm, rất nhanh một màn vừa mới rồi lại lần nữa trình diễn, bảo vật của nàng còn chưa kịp phát uy đã bị nổ đến thất điên bát đảo. Nhất thời cũng há miệng phun ra một bụm máu.
Thanh niên có tu vị cao nhất, không thổ huyết nhưng mặt trắng như tờ giấy, rõ ràng cũng tổn hao khá nhiều nguyên khí. Trong lòng hắn càng kinh hãi vô cùng, hoài nghi phán đoán vừa rồi là sai lầm. Tu sĩ Ly Hợp trung kỳ sao có thể lợi hại như thế. Chỉ một kích đã phá tan thế công của ba người liên thủ.
Chẳng lẽ đối phương là tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí là lão quái vật Ly Hợp kỳ giả danh? Chẳng lẽ khi trước là lão tổ nhận định lầm?
Nhất thời bọn họ trở nên hoang mang vô cùng. Bất quá đã rõ ràng một sự thật, đối phương diệt sát lão giả không phải do vận khí tốt, cũng không phải do đồng bạn khinh địch, mà là hắn có thực lực làm người phải sợ hãi.
Đáng sợ là hình dung duy nhất! Ba người liên hợp cũng không phải đối thủ của hắn.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 564: Khí thế bạt sơn