“Đi!”
Lão hòa thượng điểm về phía trước một chỉ. Bát vàng chợt lóe, từ bên trong bắn ra một đạo thiểm điện bằng cánh tay, hung hăng giáng vào cửa điện.
Vô thanh vô tức, đám phù văn như ẩn như hiện trên cánh cửa đột nhiên sáng lên, theo sau quỷ dị hợp lại tạo thành một tầng bảo hộ hồng lam, đạo thiểm điện kia liền bị nó hút vào.
Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, cũng may cấm chế này không phát động lại công kích như Thiên Cương Ngũ Hành trận.
Nhưng đúng lúc này một tiếng vang thật lớn như sét đánh truyền vào tai.
Bộ dáng đám người nhất thời thay đổi, tiếng nổ kia vốn truyền ra từ trong kiến trúc trước mắt.
“Không ổn, có tu tiên giả khác đã nhanh hơn chúng ta một bước”
“Không có khả năng, Thiên Cương Ngũ Hành trận chưa bài trừ, bọn họ sao có thể tiến vào nơi này?” Trên mặt Tiêm Mạc Y Lam lộ vẻ không thể tin.
“Cửa điện trước mắt cũng hoàn hảo không hao tổn, chẳng lẽ đối phương hóa thành ruồi bọ mà bay vào?” Bộ dáng Lâm Hiên cũng trở nên kinh sợ.
Mấy người khác cũng lộ vẻ nghi ngờ. Chợt tiếng nổ lớn lại truyền đến, hơn nữa càng thêm dồn dập như sét giật liên hồi.
Mấy người tức giận hai mặt nhìn nhau.
“Còn chờ cái gì, mau bài trừ cấm chế trước mắt, nếu không bảo vật sẽ bị lấy hết.”
Âm thanh bạo ngược của Kim Nghĩa truyền vào tai. Lời còn chưa dứt đã đánh ra một quyền. Kim quang chợt lóe, thiên địa nguyên khí phụ cận ngưng tụ thành một quyền đầu thật lớn đánh về phía trước.
Màn hào quang phù văn chợt lóe, tuy đã hóa giải được công kích nhưng tựa hồ có chút ảm đạm. Đám người thấy thì lộ vẻ vui mừng, đều tế ra các loại pháp bảo oanh kích, nhất thời linh quang các màu chợt hiện, oanh kích lên mộng vùng lớn của vòng bảo hộ.
Lâm Hiên nhướng mày, thao túng một thanh kiếm màu vàng, kiếm khí như sóng dữ cuốn tới. Nhìn bên ngoài uy lực làm cho người trừng mắt nhưng thực tế không phải như vậy, thậm chí bởi thuộc tính còn ngăn cản một phần công kích của đồng bạn, chẳng qua giờ khắc này không ai nhìn ra.
Cùng lúc đó, hai lão quái Động Huyền Kỳ Thánh thành đã tới tiểu đảo.
“Dư huynh, người xác định chính là nơi này “
“Nắm chắc tám phần.” Lão giả tóc vàng ngạo nghễ nói:” Thiên địa nguyên khí nơi này hỗn loạn, hơn nữa ta ngửi được sinh khí của một vài tu tiên giả”
“Nhưng vì sao thần thức của chúng ta không phát hiện” Đạo trang lão giả có điểm nghi hoặc.
“Cứ xem xét một lần thì sẽ rõ” Lão giả tóc vàng vừa nói vừa hạ xuống.
Hai chân chạm đất thì lão liền nhắm mắt đem thần thức thả ra, trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu thi triển bí thuật truy tung. Rất nhanh ánh mắt lần nữa mở ra.
“Dư huynh, thế nào?” Trong mắt đạo trang lão giả hiện tia hưng phấn.
“Ở đáy hồ.” Lão quái tóc vàng liền nhảy vào hồ nước.
Đạo trang lão giả mừng rỡ, không nói hai lời đi theo.
“Đây là. . .” Rất nhanh đã xuống đáy hồ, Thiên Cương Ngũ Hành trận đã bị phá. Nhìn quang cảnh hỗn độn thì hai lão quái vội đi xuống thềm đá.
Trong đại sảnh hết thảy như cũ. Nhìn cửa đá kia, Khâu lão quái phất tay áo một cái, một đạo kiếm khí bay vút mà ra. Oành một tiếng nhưng khiến người kinh ngạc là, trên mặt cửa không lưu lại vết kiếm. Tình cảnh rất khác so với đám người Lâm Hiên khi nãy.
“Đây là vật gì?”
Khâu lão quái có điểm kinh ngạc. Với tu vị Động Huyền Kỳ, thuận tay đánh ra một kích cũng có thể dời núi lấp biển mà cửa này không hề hấn gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
“Để ta thử xem”
Lão giả tóc vàng kim chậm rãi tiến lên, trên mặt tràn đầy ngưng trọng. Không tuỳ tiện công kích mà duỗi tay nhẹ nhàng đánh trên cánh cửa đá đồng thời nghiêng tai chú ý lắng nghe.
Sau đó lão ngước mặt, tựa hồ suy nghĩ vấn đề khó khăn nào đó.
Đạo trang lão giả khoanh tay không thúc giục. Dư lão quái tu luyện thần thông đặc thù, hơn nữa kiến thức uyên bác, việc này đương nhiên để hắn chủ trì.
Thời gian chừng một tuần trà, lão giả tóc vàng cúi đầu, cong hai ngón tay gõ nhẹ lên trán. Đột nhiên lão mở vụt hai mắt, đáy mắt hiện tia dị sắc. Liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết, hai tay như hồ điệp xuyên hoa không ngừng bay múa.
Pháp quyết đủ mọi màu sắc đánh tới thì trên cửa đá chợt bắn ra một đạo bạch quang, còn phát ra một tràng thanh âm thanh thúy.
“Ồ…”
Đạo trang lão giả có điểm kinh nghi thì lão quái tóc vàng nhanh chóng quay sang: “Theo sở liệu của lão phu thì đây là Dị Không Môn.”
“Dị Không Môn, là cái gì vậy?”
“Cũng khó trách Khâu đạo hữu không nghe nói. Cái này liên quan đến không gian Tu Du. Ta ngẫu nhiên đọc trên một quyển cổ thư miêu tả tới. Các đại năng tồn tại có thể mở ra không gian độc lập nhưng tu vị phải đạt tới Độ Kiếp kỳ, thậm chí là Tán tiên, trong tay có linh bảo mới có thể tạo ra một không gian Tu Du cỡ bằng một động phủ mà thôi”
“A, vậy muốn không gian Tu Du lớn hơn nữa thì làm thế nào?” Đạo trang lão giả tỏ vẻ chú ý lẫn vui mừng.
“Rất đơn giản, cải tạo những không gian lốc xoáy hoặc khe hở không gian lớn. Đương nhiên tu tiên giả cần tinh thông pháp thuật không gian, lại cần thêm không ít tài liệu trân quý.”
“Thì ra là thế.” Đạo trang lão giả nhíu mày: “Chẳng qua đạo hữu nói nhiều như vậy, ắt phải có mục đích chứ.”
“Không sai, xét đơn giản thì không gian Tu Du chính là một dạng không gian độc lập có thể chủ động mang theo người. Nhưng không quản là không gian Tu Du được chân chính mở ra hay là được cải tạo lại từ các không gian độc lập khác. Các sáng tạo giả dựa vào không gian bí thuật tất nhiên có thể ra vào. Những người khác n muốn tiến vào nhất định phải thông qua một thông đạo, mà vật nối thì xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.”
“Đạo hữu nói Dị Không Môn chính là cánh cửa này, mà phía sau nó là một không gian Tu Du?”
“Không sai, hơn nữa Dị Không Môn này còn bị động tay động chân, trong khoản thời gian ngắn chỉ có thể mở một lần, hiện tại đang bị phong ấn.”
“Nên làm như thế nào?” Đạo trang lão giả lo lắng nói, lão là tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhưng không am cho hiểu lắm về pháp tắc không gian.
“Yên tâm, ta đã nhận ra thì cũng có thể phá giải. Chỉ có điều cần tiêu phí một phen công phu.” Tóc vàng lão quái ngạo nghễ nói, có vẻ tin tưởng mười phần
“Đã như thế thì làm phiền Dư huynh đệ.”
Đạo trang lão giả mừng rỡ, trong Tu Du không gian thường chứa những bảo vật hết sức trân quý hoặc bảo tồn các đại bí mật. Lần này, ngoài bắt được vài tên gây họa ra, có lẽ còn những thu hoạch không thể tưởng tượng được.
“Hắc hắc, không cần khách khí, lát nữa còn nhờ đạo hữu giúp đỡ”
“Không thành vấn đề, lúc nào cần ta thì ngươi cứ nói.”
Nghe lời hứa hẹn của đối phương, lão quái tóc vàng không nói thêm gì, tay áo phất một cái, từ bên trong bay vụt ra không ít bảo vật như đao thương kiếm kích, ngoài ra còn có mấy viên lôi châu đen tuyền.
***
Cùng lúc đó, bên trong không gian Tu Du.
Oanh!
Một âm thanh ầm vang truyền vào tai, vòng bảo hộ hai sắc lam hồng rốt cục cũng tán loạn đi.
Nhưng vẻ mặt đám người Lâm Hiên không chút vui mừng. Hơn nửa canh giờ trước, bên trong đại điện đã ngừng phát ra âm thanh
Kim Nghĩa vọt lên đầu tiên. Lâm Hiên cố ý đi sau cùng. Bên trong điện rộng chừng nghìn trượng cực kỳ trống trải.
Ngoại trừ những trụ đá sừng sững. Trên mặt đất còn sót lại những mảnh vải đỏ của một họa bích nào.
Bộ dáng đám người có chút khó coi.
“A, nơi đây còn có một điện thờ.”
Nghe Minh Tuyền tiên tử kinh hô, mọi người vội vàng quay đầu, nối đuôi nhau bay qua.
Chỉ thấy trên điện thờ có ba cái thùng dài rộng cao đều hơn ba thước, dung tích rất lớn, có thể chứa không ít thứ.
Nhưng mà các thùng đã bị cường lực phá hư, những vật bên trong đều không cánh mà bay, đã bị người lấy đi.
Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chính mắt thấy thì vẻ mặt của năm người xám như tro tàn.
“Rốt cuộc là tên hỗn đản nào lấy đi bảo vật của bổn đại gia, ta muốn đem hắn trừu hồn luyện phách.” Tròng mắt Kim Nghĩa như muốn nứt ra nói.
“Không sai, không diệt tên hỗn đản này, bản tiên tử cũng khó tiêu được mối hận trong long.” Minh Tuyền tiên tử cũng không để ý tới phong độ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Kim Hoằng đại sư không nói gì, thân hình chợt lóe về phía góc nào đó. Nơi đây có một truyền tống trận lẻ loi.
“Đối phương có thể phá hủy đầu còn lại của truyền tống trận!” Tiêm Mạc Lam Y có chút lo lắng nói.
“Có thể, nhưng nếu chỉ đơn hướng thì đối phương sẽ không thể, phải xem vào vận khí vậy” Kim Hoằng đại sư trầm giọng sau đó không chút do dự đứng vào pháp trận, hai tay nắm chặt đánh ra một đạo pháp quyết.
Bạch quang chợt lóe đem lão hòa thượng bao bọc lại rồi nhanh chóng tan đi.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 554: Dị Không Môn