Quầng sáng đang ảm đạm lại một lần nữa lóe lên, sau đó rất nhanh trở về hư vô như ban đầu.
Quá trình nói thì phức tạp kỳ thật chỉ trong chớp mắt. Lâm Hiên nâng tay phải, đai lưng chậm rãi bay về trong bàn tay.
Bên ngoài vẫn không có gì khác biệt so với ban đầu. Nhưng lúc này thần thức của hắn lại không gặp chút cách trở nào mà thuận lợi tiến vào trong đó.
Một lát sau Lâm Hiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Lần này thật đúng là cơ duyên xảo hợp, thu được bảo vật vô giá.
Quả nhiên đúng vậy, thứ này chính là Tu Du túi được ghi lại trong điển tịch.
Tu Du túi kỳ thật là một loại túi trữ vật có thể tích không gian rất rộng lớn.
Tu Du túi cũng là bảo vật hiếm thấy ở Linh giới. Hơn nữa lợi ích của nó không chỉ riêng ở dung tích lớn mà thôi.
Thứ này có vài phần tương tự như bổn mạng pháp bảo, mặt trên có thể hạ ấn ký thần thức của chủ nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Người khác thu được vật này, nếu muốn thâm nhập vào bên trong thì phải đem ấn ký thần thức của chủ nhân trước đó xóa đi.
“Tu Du túi này tựa hồ từng đã người khác dùng qua. Bất quá không hiểu vì sao ấn ký thần thức trên đây lại bị một đại năng tồn tại nào đó xóa đi.”
Lâm Hiên thì thào tự nói. Nếu không phải như vậy, với thần thức của hắn muốn sử dụng Tu Du túi này chỉ si tâm vọng tưởng.
Tu Du túi vốn là bảo vật dành cho tu sĩ trên cả cảnh giới Ly Hợp.
Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên không thể không cảm thán lần này vận khí thật quá tốt!
Ba vạn trung phẩm tinh thạch, giá này căn bản không đáng nhắc với Tu Du túi. Như trên cổ tịch miêu tả, thứ này thậm chí còn trân quý hơn cả Thông Thiên linh bảo.
Thu được đại tiện nghi, với tâm cơ thâm trầm của Lâm Hiên mà cũng cao hứng một hồi. Một lúc sau mới bình ổn tâm tình kích động.
Vừa rồi truyền thần thức chỉ là lướt qua. Lúc này xác định rõ bảo vật trước mắt, Lâm Hiên mới yên tâm lớn mật đem thần thức thả sâu vào trong.
Ánh vào tầm mắt, không ngờ lại là một tòa động phủ.
Không sai, chính là một động phủ được trạm trổ tinh tế. Có thạch thất cổ nhã, luyện công phòng, cư thất cùng thương khố. Thậm chí còn có một dược viên thần kỳ. Trong này linh khí sung túc vô cùng, có thể so sánh với thượng phẩm linh mạch.
Như vậy bảo vật này còn thần kỳ hơn Thiên Cơ Phủ nhiều. Xét ra thì Tu Du túi có diệu dụng như đem Thiên Cơ Phủ cùng túi trữ vật hai hợp làm một.
Lâm Hiên duỗi tay vỗ lên đỉnh đầu. Thanh quang chợt lóe, một anh nhi cao hơn tấc ngũ quan giống hắn như đúc nhưng toàn thân đen tuyền, xuất hiện trước mặt.
Không cần phải nói, đây chính là đệ nhị Nguyên Anh.
Tên tiểu tử này hiện tại đã có tu vị trung kỳ. Vừa rời thân thì nó hì hì cười, sau đó hé miệng phun ra một đạo ma khí nồng đậm bao bọc lấy thân thể, vù một tiếng bay vào Tu Du túi.
Đệ nhị Nguyên Anh vốn là bản thể của Lâm Hiên nên không bị Tu Du túi cách trở, thoáng cái đã biến vào trong, giây lát đã tới động phủ trong túi.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vừa lòng. Quả nhiên bên trong giống hệt như thần thức vừa tra xét. Tiểu gia hỏa tiếp tục đảo qua mấy gian thạch động, cuối cùng đi tới dược viên.
“Ồ. Trách không được dược viên này lại có linh khí nồng đậm như thế, không ngờ vị đại năng tồn tại nọ đã đem một khối Linh Nhãn Chi Ngọc to lớn đặt ở trong.”
Lâm Hiên thì thào tự nói. Chỉ thấy trước người Nguyên Anh một khối ngọc thạch tinh oánh cao tới nửa trượng. Bên trong huyễn hóa ra một quái vật đầu trâu thân hổ quẫy đầu vẫy đuôi rất sinh động.
Đệ nhị Nguyên Anh chậm rãi thăm dò, lại phát hiện trong này còn có Trùng Thất cùng Linh Quỷ Phòng.
Như vậy ngoại trừ tinh thạch bảo vật, Linh trùng cùng Quỷ vật có thể đem vào trong này.
Một cái đai lưng không ngờ có nhiều hiệu dụng đến như thế.
Ước chừng qua nửa canh giờ, đệ nhị Nguyên Anh mới mỹ mãn từ bên trong đai lưng trở lại khí hải đan điền của Lâm Hiên.
Thưởng thức bảo vật trong tay, Lâm Hiên đem pháp bảo, Ngọc La Phong… toàn bộ nhập vào trong.
Hiện tại chỉ chiếm một diện tích nhỏ, còn có thể chứa được rất nhiều. Như vậy không còn phải đeo bên hông bảy tám gói to như trước, thực tiện lợi mà lại mỹ quan.
Hơn nữa có ký ấn thần thức an toàn khiến hắn vô cùng vừa lòng.
Bất tri bất giác sắc trời đã mờ tối. Đột nhiên thần sắc vừa động, Lâm Hiên nâng tay phải. Một đạo hỏa quang đỏ thắm từ bên ngoài bay vút vào trong tay.
Là Truyền Âm phù!
Có chút nghi hoặc, hắn đem thần thức chậm rãi chìm vào.
Một thoáng sau thì ngẩng đầu cùng sắc mặt có chút cổ quái, thở dài rồi cất bước ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài động phủ có một trung niên nhân tinh mi lãng mục, niên kỷ tầm tứ tuần nhưng tướng mạo vẫn còn khá anh tuấn. Nhìn ra được khi còn trẻ tất là một mỹ nam tử. Tu vị cũng không yếu, là một tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ.
“Vị đạo hữu này, là tại hạ mạo muội tới đây quấy rầy!” Thấy Lâm Hiên rời động, người này lập tức ôn hòa vòng tay.
“Đạo hữu khách khí, Lâm mỗ không nghênh tiếp từ xa thật thất lễ.”
Lâm Hiên khẽ mỉm cười, nghiêng người mời vào khách vào động phủ.
Trong Truyền Âm phù có nói người này họ Hồ, tên một chữ là Tung. Theo lời thì cũng là một tán tu mới đến Hồng Diệp hải vực không lâu. Hắn thuê một động phủ ở cách tiểu đảo của Lâm Hiên chỉ hơn mười dặm.
Tu vị tương đương nhau mà lại gần cư ngụ ở gần, tự nhiên muốn tới bái phỏng một phen.
Lâm Hiên lấy ra linh tửu linh quả chiêu đãi. Hai người đàm luận một hồi. Hồ Tung có tài ăn nói rất tốt, hiểu biết cực kỳ uyên bác.
Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đương nhiên hiểu rõ bí sự nơi Linh giới hơn Trúc Cơ Kỳ tiểu lão đầu kia rất nhiều. Từ trong miệng hắn, Lâm Hiên biết thêm một số thông tin.
Hai người mới gặp mà như đã thân, không ngờ hàn huyên suốt một đêm. Thẳng đến khi hừng đông rạng lên thì Hồ Tung mới đứng dậy cáo từ.
Lâm Hiên tươi cười tiễn hắn ra ngoài động, ôm quyền nói:
“Chiêu đãi không chu toàn, Hồ đạo hữu đừng để ý.”
“Lâm huynh khách khí rồi, chính là Hồ mỗ đã làm phiền. Nếu không chê thì hôm nào mời tới thăm tiểu thất, Hồ mỗ tất dọp dẹp động phủ đón chào.”
“Nhất định… nhất định.”
Hồ Tung ôm quyền hoàn lễ, toàn thân lóe ra linh quang vàng sẫm bay về phía xa. Chớp động mấy cái đã biến mất nơi phương trời.
Nhìn thân ảnh đối phương hóa thành điểm đen nho nhỏ. Lâm Hiên nheo mắt lại, nụ cười trên mặt cũng thu hồi.
***
Thời gian như nước, ba tuần trăng rất nhanh trôi qua.
Mặt ngoài Hồng Diệp hải vực không ngờ vẫn bình ổn như thường.
Không biết là do Vạn Thú Đảo không tra được thân phận tu sĩ cả gan xen vào chuyện của bọn họ hay là do nguyên nhân khác, mà sự tình thiếu chủ Vạn Thú đảo bị đánh như chưa từng phát sinh.
Phường thị Hồng Diệp Đảo.
Bách Bảo Lâu!
Cảnh vật vẫn như trước, không chút khác biệt so với ba tuần trăng trước. Vẫn là đám tiểu nhị áo xanh mũ quả dưa cùng thị nữ có chút tư sắc, đang thần tình tươi cười tiếp đón tân khách. Đột nhiên một nữ khách nhân che miệng la nhẹ.
“A, là tiền bối kia!”
“Tiền bối kia?” Thanh âm ngạc nhiên của một nam tử Ngưng Đan Kỳ ăn vận thư sinh cũng vang lên. Nguyên Anh kỳ lão tổ vốn được ngưỡng mộ nhưng nơi Lâm Hải Thành này có khá nhiều. Sao sư muội…
“Sư huynh còn không biết, đây chính là vị tiền bối đã trượng nghĩa tương trợ mà ngày đó tiểu muội chính mắt nhìn thấy, chính là người đã đả thương Thiếu chủ Vạn Thú đảo.”
“Cái gì?” Nam tử nghe xong, trên mặt cũng đây vẻ kinh ngạc. Tin tức thiếu chủ Vạn Thú đảo cường cướp mỹ nữ không thành mà bị hành hung đã truyền khắp cả hải vực.
…..
Tiếng các tu sĩ len lén nghị luận truyền vào tai nhưng Lâm Hiên dường như không quan tâm. Hai thị nữ cung kính dẫn hắn lên lầu hai, rất nhanh thân ảnh Đông Phương Minh Ngọc xuất hiện trong tầm mắt.
Cách biệt mấy tuần trăng, giai nhân vẫn thanh lệ như xưa. Một thân bạch y trắng như tuyết càng hiện vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Trên mặt nàng tràn đầy ý cười, uyển chuyển cúi người: “Tiền bối quả nhiên thủ tín, kỳ hẹn ba tuần trăng vừa tới đã quang lâm nơi tiểu điếm”
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 518: Ba tuần trăng